×
×

Trong ngày gi/ỗ ông nội, 5 chị gái của chồng chỉ về ăn rồi chỉ đạo, để mình tôi là em dâu nấu 25 mâm cỗ rồi rửa bát, tôi chọn cách nói thẳng mặt các chị nhưng chồng tôi bước vào đ/ập hết bát…

Nhà chồng tôi vốn đông con gái. Mỗi dịp giỗ lớn, 5 chị gái từ khắp nơi đổ về, xúng xính quần áo, miệng cười tươi, tay xách theo vài túi trái cây, bánh kẹo rồi… thảnh thơi ngồi bàn trên tán gẫu.

Năm nay cũng vậy. Từ sáng, tôi đã lăn lộn ngoài bếp, hết nấu, bưng, dọn cho đủ 25 mâm cỗ – khách đông như trẩy hội. Mồ hôi ướt lưng, tay dính mỡ, còn họ thì ríu rít cười:

“Em dâu đảm thật! Xong thì nhớ rửa luôn bát nhé, bọn chị còn phải ngồi tiếp chuyện họ hàng.”

Tôi cố nuốt cục tức, nhưng khi khách về, chồng bát cao như núi, 5 chị gái lại vẫn ung dung ngồi uống trà, thi thoảng chỉ tay:

“Em rửa nhanh đi, mai còn đi làm.”

“Đừng để lâu bát khô dính mỡ là khổ lắm đấy.”

Tôi lau tay, đứng thẳng dậy, nói rành rọt:

“Hôm nay ai ăn thì người đó rửa. Em không phải người hầu của nhà này.”

Không khí chợt nặng như chì. Chồng tôi nghe thấy, từ ngoài sân bước vào, cau mày:

“Mấy chị về một năm có một lần, em chịu khó rửa giúp thì đã sao?”

Tôi cười nhạt:

“Vậy anh rửa giúp đi.”

Anh không trả lời, chỉ nhìn đống bát, rồi bất ngờ tiến lại, bốc cả chồng lớn nhất, RẦM! – tiếng sành sứ vỡ chát chúa vang khắp nhà. Mảnh bát văng tung tóe, một vài chị gái hoảng hốt la lên.

Chồng tôi quay lại, giọng đầy giận dữ:

“Thà vỡ bát còn hơn vỡ hòa khí. Em làm vợ thì phải biết nhường, các chị là khách!”

Tôi nhìn anh, thấy trong ánh mắt mình không còn là giọt nước mắt mà là cả một cơn bão.
Khách? Những “vị khách” ấy đã ăn, đã chỉ đạo, đã coi tôi như kẻ hầu – và giờ chồng tôi còn bênh vực họ.
Giữa đống mảnh vỡ, tôi hiểu một điều: thứ vỡ hôm nay… không chỉ là bát.

Tiếng bát vỡ chưa kịp dứt, tôi quay lưng bỏ vào phòng.
Tôi mở tủ, xách chiếc vali cũ, nhét vội vài bộ quần áo. 5 chị gái của chồng thấy vậy liền bu lại:

“Ơ, em dâu làm gì thế? Có mấy cái bát thôi mà.”

“Trẻ con thật, có mỗi việc rửa bát cũng làm căng.”

Tôi quay lại, giọng lạnh như băng:

“Các chị ăn 25 mâm cỗ, nhưng lại không thể rửa nổi một cái bát. Thế mà còn gọi tôi là trẻ con?”

Chồng tôi bước vào, nắm tay vali, gằn giọng:

“Em định bỏ đi giữa ngày giỗ à? Nghĩ đến thể diện nhà này đi!”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Thể diện à? Từ khi nào thể diện lại quan trọng hơn sự tôn trọng dành cho vợ? Anh bênh các chị, coi tôi như người hầu… vậy thì nhà này không cần tôi nữa.”

Nói xong, tôi kéo vali đi thẳng. Mẹ chồng đứng ở cửa, định nói gì đó nhưng rồi im lặng, đôi mắt thoáng chút ngượng ngùng.


Tôi về nhà mẹ đẻ, điện thoại reo liên tục – số của chồng. Tôi không bắt máy.
Tối hôm đó, 5 chị gái vẫn ngồi bàn tán, cười khẩy về “con em dâu tự ái”. Nhưng khi khách ra về, cả nhà ngập mùi mỡ, đống bát còn sót lại đã khô két, chẳng ai buồn rửa.

Mẹ chồng phải gọi một cô hàng xóm sang phụ, vừa làm vừa thở dài:

“Nó giận cũng phải. Nhà này chỉ giỏi ăn rồi chỉ tay.”


Ba ngày sau, chồng tôi xuất hiện trước cửa nhà mẹ đẻ, gầy rộc, mặt hốc hác.
Anh nói khẽ:

“Anh sai rồi. Nhưng lần sau… em cũng đừng bỏ đi như thế nữa. Nhà không có em, mọi thứ lộn xộn cả.”

Tôi nhìn anh, không trả lời ngay. Trong đầu tôi vẫn còn nguyên tiếng rầm của bát vỡ hôm ấy – một vết nứt mà để hàn gắn, cần nhiều hơn một lời xin lỗi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News