Từ ngày bước chân vào nhà Lan – con gái độc nhất của ông bà Hào, cả xóm nhìn tôi bằng ánh mắt ganh tỵ. Ai cũng nói tôi “số đỏ”, cưới được con gái chủ tiệm vàng, sau này chỉ việc rung đùi chờ hưởng gia sản. Tôi cười, nhưng trong bụng thì lạnh ngắt, vì chỉ tôi mới biết những ngày tháng sau cánh cửa kia không khác gì “địa ngục dát vàng”.
Ngay hôm sau đám cưới, bố vợ kéo tôi xuống tiệm, ném cho tôi chùm chìa khóa:
– Con đã là rể nhà này thì không có chuyện ngồi chơi. Tiệm mở lúc nào, con có mặt lúc ấy, nghỉ khi nào, con mới được về.
Từ một nhân viên văn phòng, tôi biến thành “người gác vàng” suốt ngày đêm. Sáng chưa kịp uống ngụm trà, khách đã gõ cửa, tối mịt mới lết được về nhà. Mưa gió, lễ Tết, chưa một ngày tôi dám kêu ca. Thế nhưng, dù tôi đổ mồ hôi ròng rã, ánh mắt mẹ vợ vẫn luôn dán vào tôi như sợ tôi “nhón” mất thứ gì. Bất cứ món vàng nào thất lạc, tôi là người đầu tiên bị tra hỏi.
Có lần mẹ tôi ốm nặng, tôi xin nghỉ một hôm về quê. Bố vợ gằn giọng:
– Về gì mà về? Vàng mất một cây là bằng mấy tháng lương của con đấy!
Tôi nuốt nước mắt, tiếp tục đứng bán hàng. Năm tháng cứ thế trôi, tôi tưởng khi vợ sinh cháu ngoại, mình sẽ được đối xử khác. Nhưng không – tôi càng bị ràng buộc chặt hơn. Đêm nào mẹ vợ cũng dặn Lan:
– Con giữ sổ đỏ, giấy tờ. Nhà này giàu có, lỡ nó ngứa tay, khổ con, khổ cháu.
Tôi nghe mà như có ai lấy dao cứa vào lòng.
Rồi ngày “lớn” cũng đến – ông bà Hào tuyên bố chia tài sản. Họ mời họ hàng, luật sư, thậm chí cả trưởng họ tới làm chứng. Tôi đứng ở góc, tim đập thình thịch. Bao năm vất vả, ít nhiều tôi cũng hy vọng có một phần xứng đáng.
Ông Hào chậm rãi đọc:
– Toàn bộ tiệm vàng, đất đai, sổ tiết kiệm… được chia cho con gái Lan.
Ông dừng lại, ngước nhìn tôi. Tôi khẽ nuốt nước bọt, chờ câu tiếp theo. Nhưng ông chỉ nói một câu sắc lạnh như lưỡi dao:
– Còn con rể… ta cảm ơn công sức mấy năm qua. Nhưng vàng bạc này, một đồng cũng không đứng tên con.
Cả căn phòng lặng ngắt. Tôi đứng chết lặng, cảm giác như đất dưới chân sụp xuống.
Bố vợ bước lại, vỗ vai tôi, miệng cười mà mắt thì lạnh băng:
– Vàng này giữ cho máu mủ nhà họ Hào. Con yên tâm, vẫn có cơm ăn áo mặc, nhưng đừng mơ “một bước thành chủ tiệm”.
Lúc ấy, tôi mới hiểu ra – bao năm tôi không phải là “người thừa kế”, tôi chỉ là người canh giữ kho vàng cho gia đình họ.
Và đến tận ngày hôm nay, dù mồ hôi đổ biết bao, tôi cũng không chạm được một đồng nào trong đống vàng mà thiên hạ tưởng tôi may mắn sở hữu.