×
×

Về ra mắt, nàng dâu chào bố chồng tương lai bằng “anh”, mẹ chồng ngỡ ngàng khi biết m/ối qu/a/n h/ệ của cả hai trước đó, thế này cưới xin gì nữa

Ngọc hồi hộp bước xuống xe, tay nắm chặt bó hoa quả đem theo để ra mắt gia đình bạn trai. Cô đã chuẩn bị cả tuần nay, lo lắng từng lời chào, từng cử chỉ, chỉ mong ghi điểm trong mắt bố mẹ anh.

Cánh cửa gỗ mở ra, một người đàn ông trung niên, phong độ, ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Ngọc thoáng sững người – anh ấy chính là người đàn ông cô từng gặp trong một buổi tiệc cách đây vài tháng. Một đêm định mệnh, một cuộc gặp “không nên có”.

Ngọc lắp bắp:
– A… anh…

Người đàn ông cũng khựng lại, ánh mắt lóe lên sự bối rối khó giấu. Trước khi kịp nói gì, tiếng bạn trai cô vang lên từ phía sau:
– Bố ơi, con đưa bạn gái về ra mắt đây!

Không gian như đặc quánh. “Bố ơi” – hai từ đó khiến Ngọc tái mặt. Còn ông ấy – bố chồng tương lai – cũng siết chặt tay, thoáng nhìn cô rồi quay đi như chưa từng quen biết.

Nhưng khoảnh khắc ấy không thoát khỏi mắt bà Lan – mẹ của bạn trai. Bà cau mày, bước ra đón nhưng ánh mắt đầy nghi ngờ:
– Con vừa gọi ông ấy là… “anh”?

Ngọc lí nhí, tim đập thình thịch, trong đầu loạn lên hình ảnh buổi tối hôm ấy – nơi cô lỡ một lần yếu lòng khi nghĩ rằng “anh ta chỉ là một người đàn ông độc thân hào hoa”.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí gượng gạo. Mỗi câu hỏi của mẹ chồng tương lai như một mũi kim:
– Hai đứa quen nhau bao lâu?
– Trước khi yêu con trai bác, cháu có từng… quen ai chưa?

Ngọc cúi mặt, đôi đũa run rẩy. Bố bạn trai im lặng, chỉ khẽ gõ gõ ly rượu, ánh mắt phức tạp.

Bất ngờ, mẹ chồng đặt mạnh chén xuống, nhìn thẳng Ngọc:
– Cháu gọi ông ấy là “anh” ngay khi bước vào nhà. Hai người… quen nhau từ trước phải không?

Cả bàn cơm sững lại. Bạn trai Ngọc tròn mắt, nhìn người yêu rồi nhìn bố, cảm nhận rõ có điều gì đó bất thường.

Ngọc hít sâu, bàn tay siết chặt vạt áo. Sự thật đứng giữa hai lựa chọn – nói ra để giải thoát hay giấu đi để giữ lấy hạnh phúc?

Còn ông ấy, người đàn ông từng một lần thoáng qua đời cô, đặt ly xuống, nhìn thẳng vào mắt vợ và con trai, chuẩn bị thốt lên một câu nói… có thể phá vỡ tất cả.

Không khí trong phòng khách đặc quánh. Từng nhịp tim như vang lên trong lồng ngực Ngọc.
Bố bạn trai – ông Huy – siết chặt bàn tay đặt dưới bàn, ánh mắt phức tạp, còn mẹ anh – bà Lan – đã đứng hẳn dậy, giọng gay gắt:

– Tôi hỏi lại lần nữa, hai người quen nhau từ trước đúng không?

Bạn trai Ngọc – Minh – ngơ ngác nhìn hết Ngọc đến bố mình, gặng hỏi:

– Quen… quen thế nào?

Ngọc run rẩy. Cô không thể giấu mãi. Giọng cô nghẹn lại, lí nhí như sợ từng chữ thoát ra sẽ xé nát tất cả:

– Cháu… từng làm ở một quán bar… tiếp rượu.

Câu nói như sét đánh ngang bàn ăn. Minh sững sờ, còn bà Lan trợn tròn mắt:

– Quán bar? – Bà lặp lại, rồi khựng người – Đừng nói… cháu quen ông ấy ở đó?

Ngọc không dám nhìn ai, chỉ khẽ gật.

Cả căn nhà im phăng phắc. Minh ngồi đờ người, còn bà Lan thì quay phắt sang chồng:

– Huy! Ông nói đi!

Ông Huy nặng nề buông tiếng thở dài, rồi gật đầu thừa nhận:

– Đúng… tôi từng gặp Ngọc ở quán bar đó.

Mẹ Minh chết lặng, run run đặt tay lên bàn:

– Ông “gặp” kiểu gì?

Ông Huy nhìn con trai – ánh mắt chứa đầy tội lỗi – rồi thẳng thắn:

– Hồi đó… công ty có tiệc, tôi cùng bạn bè ghé bar. Ngọc là người rót rượu bàn tôi… Và… chúng tôi có nói chuyện vài lần.

Ngọc vội vàng thanh minh, giọng cô lạc đi:

– Cháu chỉ tiếp rượu thôi ạ! Không có gì đi xa hơn! Cháu không hề biết… bác là bố của Minh!

Bà Lan cười nhạt, nhưng nụ cười ấy đầy đắng chát:

– Không biết? Hay cố tình không biết?

Minh đứng bật dậy, hai tay run lên:

– Ngọc… em từng làm tiếp rượu? Sao chưa bao giờ nói với anh?

Ngọc nhìn Minh, đôi mắt rưng rưng:

– Vì em sợ anh không chấp nhận… Sợ mất anh…

Sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc.

Bà Lan nhìn chồng – ánh mắt như lưỡi dao:

– Ông có thấy xấu hổ không? Con trai ông đưa người yêu về, hóa ra lại là cô gái ông từng “biết mặt” ở bar!

Ông Huy siết chặt nắm tay, không nói gì, còn Minh thì đứng giữa cơn bão của cảm xúc, ánh mắt rối loạn giữa tình yêu dành cho Ngọc và sự tổn thương đang dâng lên.

Và rồi, chính Minh thốt ra câu hỏi mà tất cả đều tránh né:

Bố… với Ngọc… có từng xảy ra chuyện gì… quá giới hạn không?

Không ai thở nổi. Ngọc nấc nghẹn. Còn ông Huy – người đàn ông trầm tĩnh nhất nhà – giờ cũng lộ rõ vẻ bối rối, bởi câu trả lời của ông sẽ định đoạt tất cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News