Hôm đó là đám cưới của Linh – vợ cũ tôi. Cô ấy từng là tất cả với tôi, cho đến khi chúng tôi ly hôn sau 5 năm chung sống. Lý do chẳng có gì lớn lao, chỉ là… tôi quá mải mê kiếm tiền, còn cô ấy thì cần một người đàn ông biết lắng nghe và đồng hành.
Tôi đứng ngoài hội trường, tay cầm một chiếc phong bì. Bên trong không phải là lời chúc hay tiền mừng như thường lệ, mà là… một chiếc thẻ ATM – chứa đúng 300 triệu đồng.
Tôi không biết ma xui quỷ khiến gì, chỉ nhớ mình bước thẳng đến bàn chú rể, đặt chiếc phong bì xuống và nói nhỏ:
“Món quà tặng em rể, từ người cũ của cô dâu.”
Cả khán phòng như khựng lại một chút. Gương mặt chú rể tái đi, còn Linh thì chết lặng. Nhưng tôi không quay đầu lại. Tôi bước ra khỏi đám cưới như một kẻ thắng cuộc, dù tim mình nặng trĩu.
Ba ngày sau, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi… từ chú rể.
“Anh có thể gặp em được không?”
Tôi đồng ý. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê yên tĩnh. Anh ta ngồi đó, với gương mặt thẫn thờ, nói thẳng:
“Tôi không lấy được Linh nữa rồi… Đêm hôm đó, cô ấy đòi hủy hôn.”
Tôi sững người.
“Tại sao?”
Anh ta rút trong túi ra chiếc phong bì cũ, ném xuống bàn.
“Cô ấy nói… chưa từng được ai hiểu mình như vậy. Rằng người đàn ông dám tặng ‘người mới’ 300 triệu thay lời chúc phúc, chính là người duy nhất cô ấy từng thật lòng yêu và nợ cả một cuộc đời…”
Tôi ngồi bất động. Lúc đó, tôi mới hiểu, hành động tưởng như bốc đồng ấy… đã chạm đến một phần sâu nhất trong lòng Linh.
Một tuần sau, Linh tìm đến nhà tôi.
Không nói gì nhiều, cô ấy đưa tôi xem một bức thư đã viết sẵn:
“Em không thể tiếp tục chạy trốn cảm xúc thật nữa. Người đàn ông mà em cần không phải là một người hoàn hảo, mà là người dám yêu em… theo cách của riêng mình.”
Tôi đã khóc.
Và từ giây phút đó, đời tôi thay đổi.
Tôi từ bỏ công việc áp lực, mở một tiệm sách nhỏ – nơi mỗi ngày được nhìn Linh cười, được cùng cô ấy kể lại những chuyện đã qua, và biết rằng… không phải mối tình nào đổ vỡ cũng là dấu chấm hết. Đôi khi, chỉ cần một chiếc thẻ… và một chút dũng cảm, ta có thể viết lại chính số phận của mình.
Cuộc sống sau khi Linh quay về tưởng như là giấc mơ. Tôi bỏ công việc cũ, mở tiệm sách nhỏ, mỗi sáng pha cà phê cho Linh, mỗi tối cùng cô ấy đọc sách trong ánh đèn vàng dịu nhẹ. Tất cả thật yên bình… cho đến một buổi chiều kẻ lạ mặt xuất hiện.
Hắn mặc vest đen, đứng giữa tiệm sách và đưa tôi một phong thư. Không nói gì, chỉ cúi đầu rồi quay đi. Tôi mở ra – bên trong là… giấy xác nhận chuyển khoản đúng 300 triệu đồng từ tài khoản của tôi vào… một công ty môi giới bất động sản.
Tôi bàng hoàng.
Cái thẻ tôi đưa cho chú rể hôm đám cưới – tôi chưa từng động vào lại sau đó, vì nghĩ mọi chuyện đã khép lại. Nhưng sao… tiền lại bị rút?
Tối hôm đó, tôi gặng hỏi Linh. Cô ấy im lặng.
Rồi thừa nhận:
“Em đã giữ chiếc thẻ đó… Sau khi hủy hôn, em gặp khó khăn tài chính. Em… dùng nó để đầu tư.”
Tôi chết lặng.
“Tức là em không quay lại vì tình cảm… mà vì món tiền đó?”
Linh bật khóc.
“Không! Em đã định trả lại sau khi kiếm lời… nhưng thất bại. Em mới là kẻ mắc nợ anh. Em biết mình sai…”
Tôi không giận dữ, chỉ im lặng. Nhưng từ hôm đó, trong tôi hình thành một vết nứt.
Linh bắt đầu tránh mặt. Cô ấy ngủ ở phòng khách. Tiệm sách trở nên lạnh lẽo. Rồi một ngày, tôi nhận được tin từ ngân hàng – Linh đã âm thầm bán căn hộ đứng tên cô ấy. Tiền… không để lại gì cho tôi.
Chỉ có một mảnh giấy nhỏ dán lên kệ sách:
“Em không xứng đáng ở lại, không xứng đáng với sự bao dung của anh. Em đã để đồng tiền điều khiển mình một lần nữa.
Nếu còn duyên, em sẽ tìm cách trả lại… không chỉ 300 triệu, mà cả cuộc đời em nợ anh.”
Ba năm sau, tôi vô tình gặp lại Linh trong một buổi hội thảo về sách. Cô ấy trông gầy hơn, nhưng ánh mắt lại trong trẻo đến lạ. Cô đến gần, đặt vào tay tôi một cuốn sổ tiết kiệm.
“300 triệu, cả gốc lẫn lãi.
Và nếu anh vẫn còn chỗ trong tim… em muốn trả nốt phần còn lại.”
Tôi im lặng thật lâu.
Vì lần này… tôi không còn chắc mình có đủ can đảm để tin một lần nữa.