Ngày bố mất, mẹ ôm lấy di ảnh, khóc suốt mấy tháng liền. Tớ nghĩ, mất cha là nỗi đau lớn nhất đời mẹ. Nhưng không ngờ, mấy năm sau, chính mẹ lại khiến lòng tớ rỉ máu.
Hôm ấy, bà gọi ba anh em về nhà, nói sẽ chia tài sản khi mình còn minh mẫn. Mẹ nói chậm rãi:
Căn nhà này, mẹ để cho anh cả.
Một cây vàng, mẹ để cho anh hai.
Tớ im lặng chờ, tin rằng mình – dù là con gái út – cũng sẽ nhận chút gì đó, bởi lẽ tớ vẫn là con của mẹ. Nhưng rồi, mẹ quay sang tớ, giọng thản nhiên:
Còn con… con gái lấy chồng rồi, cho làm gì, phí lắm.
Câu nói ấy như tát thẳng vào mặt. Tim tớ nhói buốt. Những năm tháng tớ còng lưng đi làm, góp từng đồng sửa mái nhà dột, chăm mẹ lúc bà ốm, dường như chẳng còn ý nghĩa.
Anh cả nhìn tớ, mắt né tránh. Anh hai cắn môi, muốn nói gì lại thôi. Chồng tớ nắm tay tớ thật chặt, nhưng bàn tay ấy không thể xua đi cảm giác bị ruồng bỏ.
Tớ bật khóc:
Mẹ… con cũng là con của mẹ. Con gái thì không phải máu thịt mẹ sao?
Mẹ quay mặt đi, chỉ buông một câu:
Con gái thì về nhà chồng, lo cho bên ấy. Nhà này giữ lại cho con trai.
Từ hôm đó, căn nhà này không còn là “nhà của tớ” nữa. Chỉ còn là nơi có một người phụ nữ từng gọi tớ là “con” nhưng lại sẵn sàng gạt bỏ tớ chỉ vì tớ là… con gái.
Ba năm sau, mẹ đổ bệnh. Bệnh viện báo bà cần người túc trực thường xuyên. Tớ còn nhớ rõ hôm ấy, đang ở cơ quan thì điện thoại reo, giọng mẹ yếu ớt:
Con ơi… mẹ mệt lắm… về chăm mẹ nhé…
Tớ lặng người. Trong đầu thoáng qua ký ức hôm chia tài sản, câu “con gái lấy chồng cho làm gì cho phí” vẫn như vết dao chưa lành. Nhưng rồi, máu mủ ruột rà, tớ xin nghỉ việc, vội vã chạy về.
Những ngày ở viện, tớ thay mẹ từng bộ quần áo, lau mồ hôi, nấu cháo, bón từng thìa. Mẹ không nói gì nhiều, chỉ nhìn tớ bằng ánh mắt lảng tránh.
Còn hai anh trai? Anh cả bận “công chuyện làm ăn”, chẳng mấy khi ghé. Anh hai thì viện cớ “con nhỏ không ai trông” để gửi tiền qua điện thoại, vài trăm ngàn rồi thôi. Căn nhà to mẹ trao cho anh cả, cây vàng cho anh hai… lúc này không đổi được một đêm thức trắng, một bát cháo nóng.
Có lần, tớ hỏi:
Mẹ, sao không bảo các anh thay phiên chăm mẹ?
Mẹ im lặng, nước mắt chảy dài. Có lẽ lúc ấy, bà mới thấm rằng “con gái” không hề phí, chỉ là bà đã chọn trao yêu thương sai cách.
Nhưng tất cả nhận ra thì đã muộn. Những vết thương lòng tớ mang, dù chăm sóc mẹ đến hơi thở cuối cùng, cũng chẳng thể lành như xưa.