×
×

Tôi cảm nhận được sự mất mát lớn trong lòng mẹ, nhưng tôi cũng biết rằng, chúng tôi không thể để sự lừ;;a d;;ối tiếp tục

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng u ám, khi tôi nhận được tin bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Nỗi đau mất mát đột ngột như một cơn sóng vỗ mạnh vào tâm hồn tôi, làm tôi không thể nghĩ thông suốt. Bố là trụ cột của gia đình, là người duy nhất tôi có thể dựa vào trong cuộc sống đầy khó khăn này. Mẹ tôi, dù cố gắng mạnh mẽ, nhưng rõ ràng là không thể chịu đựng nổi cú sốc.

Ngay sau đó, gia đình tôi nhận được một khoản tiền bồi thường rất lớn từ công ty bảo hiểm, điều này khiến mẹ tôi phải đối diện với một quyết định quan trọng. Dù chúng tôi còn rất nhiều nỗi đau chưa nguôi, nhưng tiền bồi thường có thể giúp gia đình vượt qua khó khăn trong những tháng ngày tới.

Hôm sau, khi tôi đang ngồi trong phòng, nghe tiếng cửa sổ mở ra, có người gõ cửa. Mẹ tôi bước ra và quay lại với vẻ mặt hơi căng thẳng. Cô ta là bà Mai, hàng xóm của chúng tôi, và bà ta đến với một câu chuyện nghe có vẻ rất cần thiết.

“Chị ơi, con trai tôi bị bệnh nặng, tôi không biết phải làm sao nữa. Gia đình đang rất cần tiền để chữa trị cho nó,” bà Mai nói, giọng khẩn thiết.

Mẹ tôi, thấy bà Mai là người quen, mà lại đang gặp khó khăn như vậy, liền lấy lòng thương hại. Bà không hề do dự, ngay lập tức nói: “Chị cần bao nhiêu tiền? Tôi sẽ giúp.”

Tôi đang ngồi trong phòng, không thể giữ im lặng thêm nữa. Trong đầu tôi vụt qua một loạt suy nghĩ hỗn loạn. Tôi biết rõ, có một điều gì đó không ổn trong câu chuyện của bà Mai. Vì con trai bà ta không hề mắc bệnh gì cả, mà thực tế, hắn ta là con riêng của bố tôi, đứa trẻ tôi chưa bao giờ gặp. Mẹ tôi có thể đã quên, nhưng tôi không thể.

“Má,” tôi gọi, giọng tôi cứng rắn nhưng đầy lo lắng. “Má, đừng cho bà Mai vay tiền.”

Mẹ tôi nhìn tôi ngạc nhiên. “Con sao vậy? Đó là người hàng xóm của chúng ta mà.”

“Tôi biết,” tôi nói, “Nhưng bà Mai đang lừa dối mẹ. Con trai bà ấy không mắc bệnh gì cả. Hắn ta chính là con riêng của bố con, và bà ta muốn lợi dụng sự đau buồn của chúng ta để chiếm đoạt tiền bạc từ chúng ta.”

Mẹ tôi sững sờ, không thể tin vào những gì tôi vừa nói. Tôi hiểu rằng sự thật này quá phũ phàng, nhưng tôi phải nói ra. Mẹ tôi im lặng, đôi mắt bà rưng rưng.

Bà Mai, lúc này thấy vẻ mặt của chúng tôi thay đổi, lộ rõ sự lo lắng. Bà ta biết rằng tôi đã phát hiện ra sự thật. Nhưng tôi không có ý định để mọi thứ tiếp diễn nữa. Mẹ tôi nhìn bà Mai một lần nữa, rồi quay sang tôi, và sau đó quyết định từ chối sự yêu cầu vay mượn đó.

“Xin lỗi, chúng tôi không thể giúp chị,” mẹ tôi nói, giọng bà lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Bà Mai lặng lẽ quay đi, không nói thêm lời nào. Tôi cảm nhận được sự mất mát lớn trong lòng mẹ, nhưng tôi cũng biết rằng, chúng tôi không thể để sự lừa dối tiếp tục. Gia đình chúng tôi vừa mất đi người quan trọng nhất, và tôi không thể để ai đó lợi dụng tình thế này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News