×
×

Biết tôi có 5 cây vàng và 2 miếng đất, lúc tôi ố/m nặng các con thi nhau về chăm sóc để được tôi chia phần nhưng tôi thử lòng chúng nó, bảo đất đai mẹ sang tên hết cho dì út rồi thì các con bỏ mặc tôi ố/m đa/u

Tôi năm nay ngoài 60, sức khỏe ngày càng yếu. Của cải trong tay cũng chẳng ít: 5 cây vàng và 2 mảnh đất cha ông để lại. Từ ngày chồng mất, tôi sống lủi thủi một mình, mong có lúc ốm đau thì các con còn đỡ đần.

Một hôm, tôi đổ bệnh nặng, nằm bẹp cả tuần không gượng dậy nổi. Vừa hay tin, các con thi nhau kéo về, đứa thì mang cháo, đứa thì mua thuốc, miệng ngọt như mía lùi:
– Mẹ nghỉ ngơi đi, mọi việc có chúng con lo.
– Mẹ yên tâm, chúng con sẽ chăm mẹ chu đáo.

Nhìn cảnh ấy, lòng tôi vừa vui vừa chua xót. Tôi bèn thử lòng chúng nó. Một buổi chiều, tôi gọi cả đám lại, nói khẽ:
“Các con à, mẹ bệnh thế này rồi… Mẹ định sang tên hết đất đai cho dì út giữ, coi như người ta thay mẹ lo hương khói. Còn vàng thì mẹ cất đi để phòng lúc trái gió trở trời.”

Chỉ một câu nói, gương mặt mấy đứa đang cười nói bỗng sầm lại. Con cả im lặng, quay mặt đi. Con thứ hai đang cạo gió cho tôi thì buông ngay cái thìa, đứng dậy bảo:
“Thôi, con bận việc, mai con lên.”

Đứa út dâu còn lẩm bẩm:
“Bao công chăm sóc, cuối cùng lại sang tên cho người ngoài. Vậy thì tụi con ở đây làm gì.”

Chỉ trong chớp mắt, căn nhà vốn ồn ào phút trước bỗng trở nên trống trải. Đứa thì cáo bận, đứa viện cớ con nhỏ, chẳng ai còn đoái hoài bát cơm chén thuốc của tôi. Đêm xuống, tôi nằm trên giường lạnh ngắt, nước mắt ứa ra, nghẹn đắng: thì ra tình thân cũng có thể mua bán được, chỉ cần một câu nói là lộ rõ lòng dạ.

Ba hôm sau, cả nhà vắng tanh. Tôi ngồi một mình nhai miếng cháo nguội, trong lòng quyết định: số vàng và đất kia, tôi sẽ không để lọt vào tay những kẻ coi mẹ như cái ngân hàng biết đẻ ra tiền.

Sau mấy ngày nằm một mình, tôi quyết định chống gậy ra ủy ban, âm thầm lập di chúc. Trong giấy tờ, tôi ghi rõ: toàn bộ 5 cây vàng và 2 mảnh đất sẽ để lại cho dì út – người em gái luôn kề cận chăm sóc tôi bao năm qua, chứ không phải các con.

Tôi nghĩ đơn giản: Ai thật lòng thương thì được, ai coi mẹ chỉ là của cải thì chẳng cần.

Thế nhưng, giấy tờ vừa xong, tin tức không hiểu bằng cách nào lại lọt đến tai mấy đứa con. Chiều hôm ấy, cả đám kéo đến, mặt mũi nặng như chì. Con cả chỉ thẳng tay vào tôi, giọng gằn gằn:
– Mẹ tính bỏ con bỏ cháu thật à? Mấy chục năm nay chúng con là con ruột, sao mẹ lại dồn hết cho người ngoài?

Tôi mệt mỏi đáp:
– Các con về đây chỉ khi nghe mẹ còn vàng còn đất. Hôm mẹ bảo sang tên cho dì út, các con quay lưng ngay. Thế thì còn gọi là con sao?

Con thứ hai đập bàn cái rầm, gào lên:
– Chúng con cũng có gia đình, cũng vất vả. Mẹ không chia cho chúng con thì đừng trách!

Đứa dâu út đứng ngoài cửa, thì thầm với chồng nhưng cố ý cho tôi nghe:
– Không lẽ để bà ấy dâng hết cho dì út thật? Thế thì trắng tay rồi còn gì.

Không khí trong nhà đặc quánh mùi tham vọng. Tôi run rẩy nhưng vẫn gắng gượng, dằn từng tiếng:
– Mẹ còn sống đây, của cải này là của mẹ. Mẹ muốn cho ai là quyền của mẹ. Các con mà còn tranh giành, thì coi như từ nay đừng nhận mẹ nữa!

Lời vừa dứt, cả đám im phăng phắc, nhưng ánh mắt thì đỏ ngầu, như hổ rình mồi. Tôi cảm nhận được… giông bão thật sự mới chỉ bắt đầu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News