×
×

“Trước nay tôi vẫn muốn thằng Tuấn cưới vợ Hà Nội hoặc Quảng Ninh, chứ con dâu ở cái xứ ch:;ó ăn đá gà ăn sỏi thì làm sao mà kham nổi việc nhà này?”

Tôi tên Hương, sinh ra và lớn lên ở Thanh Hóa, vùng đất mà người ta hay ví von là “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Nhưng với tôi, đó là quê hương của những cánh đồng lúa bát ngát, của những con người cần cù và tình nghĩa. Tôi gặp Tuấn, người yêu tôi, trong một lần anh ghé cửa hàng đặc sản quê tôi để mua mắm cáy về làm quà. Anh bảo, ở Hải Phòng, người ta chuộng đặc sản Thanh Hóa lắm, nhất là mắm cáy và nem chua. Từ đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện, rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay.

Tuấn là con trai út của một gia đình giàu có ở Hải Phòng. Cửa hàng đặc sản của gia đình anh nằm ngay trung tâm thành phố, lúc nào cũng tấp nập khách ra vào. Mẹ anh, bà Lan, là người phụ nữ sắc sảo, điều hành công việc kinh doanh với bàn tay sắt. Nghe Tuấn kể, bà rất kén chọn, đặc biệt là chuyện con dâu. “Mẹ anh chỉ thích con dâu Hà Nội hoặc Quảng Ninh thôi, bảo là hợp phong thủy, dễ làm ăn,” Tuấn từng nói đùa, nhưng tôi nghe mà lòng thoáng lo.

Ngày ra mắt gia đình anh, tôi hồi hộp đến mất ngủ. Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng, từ chiếc áo dài truyền thống đến món quà biếu là đặc sản quê nhà: nem chua, mắm cáy và một hũ mật ong rừng. Tôi lái chiếc xe máy cũ kỹ mang biển số Thanh Hóa, vượt hơn trăm cây số từ quê lên Hải Phòng. Khi đến cổng nhà Tuấn, tôi thấy bà Lan đứng đó, dáng vẻ sang trọng trong bộ áo lụa. Nhưng ánh mắt bà lập tức dừng lại ở chiếc xe máy của tôi. Biển số 36 khiến bà bĩu môi, không giấu được vẻ khó chịu.

Bữa cơm ra mắt diễn ra trong không khí gượng gạo. Bà Lan hỏi han vài câu, nhưng giọng điệu lạnh nhạt. Rồi bà buông một câu khiến tôi chết lặng: “Trước nay tôi vẫn muốn thằng Tuấn cưới vợ Hà Nội hoặc Quảng Ninh. Chứ con dâu ở cái xứ chó ăn đá, gà ăn sỏi thì làm sao mà kham nổi việc nhà này?” Tôi cúi mặt, đôi đũa trên tay khựng lại. Tuấn nắm tay tôi dưới gầm bàn, siết nhẹ như muốn an ủi.

Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, lòng tự hỏi liệu mình có đủ sức bước vào gia đình này không. Nhưng rồi tôi nhớ đến những ngày tháng yêu nhau, nhớ cách Tuấn luôn trân trọng quê hương tôi, thậm chí còn tự hào khoe với bạn bè rằng mắm cáy Thanh Hóa là “tuyệt phẩm”. Tôi quyết định không bỏ cuộc.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, vào bếp chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt. Tôi làm món bánh cuốn Thanh Hóa, loại bánh mỏng tang, nhân thịt băm và mộc nhĩ, ăn kèm với nước chấm mắm cáy pha khéo. Tôi mời cả nhà thưởng thức, không quên kể câu chuyện về những người nông dân quê tôi, dù đất đai cằn cỗi vẫn tạo ra những món ăn đậm đà, đong đầy tình người. Bà Lan ăn thử, ban đầu còn dè dặt, nhưng rồi bà gật gù: “Cũng được đấy, cô pha nước chấm khéo thật.”

Từ hôm đó, tôi thường xuyên mang đặc sản quê nhà lên Hải Phòng, lúc là nem chua, lúc là chè lam. Tôi còn gợi ý với Tuấn nhập thêm đặc sản Thanh Hóa vào cửa hàng của gia đình. Không ngờ, mắm cáy và nem chua bán chạy như tôm tươi, khách hàng Hải Phòng tấm tắc khen. Dần dần, bà Lan thay đổi cách nhìn về tôi. Một lần, bà gọi tôi ra nói chuyện riêng, giọng nhẹ nhàng: “Cô không phải Hà Nội, cũng chẳng phải Quảng Ninh, nhưng cô có cái tâm và cái tài. Thế là đủ.”

Giờ đây, tôi và Tuấn đã đính hôn. Cửa hàng đặc sản của gia đình anh mở thêm một gian hàng nhỏ chuyên bán nem chua và mắm cáy Thanh Hóa. Mỗi lần khách khen món ăn quê tôi, bà Lan lại cười, bảo: “Con dâu tôi làm đấy, dân Thanh Hóa chính gốc!” Tôi nhìn bà, lòng thầm cảm ơn mảnh đất “chó ăn đá, gà ăn sỏi” đã cho tôi sự kiên cường để viết nên câu chuyện tình này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News