×
×

Đi 500km để tạo bất ngờ cho chồng ai ngờ tôi lại là người bất ngờ khi thấy chồng tay trong tay với người phụ nữ dân tộc cùng đứng trẻ 5 tuổi

Mưa lất phất rơi trên con đường núi gập ghềnh, ánh đèn xe mờ mờ xuyên qua màn sương mỏng. Tôi ngồi trên xe khách, tay ôm chặt chiếc hộp quà nhỏ gói giấy màu xanh – màu anh thích nhất. Trong hộp là chiếc đồng hồ tôi dành dụm suốt sáu tháng để mua, món quà tôi muốn tặng chồng nhân dịp sinh nhật lần thứ ba mươi lăm. Năm trăm cây số, từ thành phố về thị trấn nhỏ nơi anh công tác, không phải là hành trình dễ dàng. Nhưng nghĩ đến nụ cười của Minh, tôi thấy mọi mệt mỏi đều đáng giá. Tôi muốn tạo bất ngờ, muốn thấy ánh mắt anh sáng lên khi tôi xuất hiện bất thình lình. Nhưng trong lòng, một linh cảm mơ hồ cứ lẩn khuất, như thể có điều gì đó đang chờ tôi phía trước.

Minh đã xa nhà hơn một năm, từ khi anh nhận công việc kỹ sư tại công trường thủy điện ở vùng cao. Chúng tôi chỉ gặp nhau qua những cuộc gọi video ngắn ngủi, những tin nhắn vội vàng. Anh bảo công việc bận rộn, áp lực, nhưng anh luôn kết thúc mỗi cuộc gọi bằng câu: “Chờ anh, Nhung. Xong dự án này, anh sẽ về với em.” Tôi tin anh, tin vào tình yêu mười năm của chúng tôi, từ ngày còn là sinh viên nghèo đến khi xây dựng một tổ ấm nhỏ. Nhưng lần này, tôi muốn làm điều gì đó khác biệt, muốn nhắc anh rằng dù xa cách, tôi vẫn luôn ở đó.

Xe dừng lại ở thị trấn vào lúc hoàng hôn. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng những mái nhà lụp xụp, mùi đất ẩm hòa quyện với hương khói từ các quán ăn ven đường. Tôi hỏi thăm đường đến khu nhà công nhân nơi Minh ở, lòng hồi hộp như cô gái trẻ chuẩn bị hẹn hò lần đầu. Tay tôi siết chặt hộp quà, tưởng tượng cảnh Minh mở cửa, ngạc nhiên, rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi đã lên kế hoạch kỹ lưỡng: sẽ đến trước giờ ăn tối, khi anh vừa đi làm về, và chúng tôi sẽ cùng thổi nến trên chiếc bánh sinh nhật nhỏ tôi mang theo.

Nhưng khi đến nơi, tôi đứng khựng lại trước cổng khu nhà. Qua hàng rào sắt, tôi thấy Minh. Anh mặc chiếc áo sơ mi quen thuộc, nụ cười rạng rỡ, nhưng không phải dành cho tôi. Bên cạnh anh là một người phụ nữ, tóc búi cao, dáng người mảnh mai, đang nắm tay anh như thể đó là điều tự nhiên nhất. Và điều khiến tim tôi như ngừng đập: một đứa bé gái khoảng năm tuổi, váy hồng, tóc buộc nơ, lon ton chạy theo, miệng gọi to: “Bố ơi, chờ con với!”

Tôi đứng đó, như hóa đá. Đứa bé gọi Minh là bố. Bố! Từ đó vang lên trong đầu tôi như một nhát dao. Minh cúi xuống, bế đứa bé lên, hôn nhẹ lên má nó, rồi quay sang nói gì đó với người phụ nữ. Họ cười, họ đi bên nhau, như một gia đình. Tôi muốn chạy đến, muốn hét lên, muốn hỏi anh tất cả những gì đang diễn ra. Nhưng chân tôi không nhúc nhích, như thể cả thế giới vừa sụp đổ dưới chân.

Tôi không nhớ mình đã đứng đó bao lâu. Mưa bắt đầu nặng hạt, thấm ướt áo tôi, nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Chỉ có nỗi đau, nóng rực, lan từ ngực ra khắp cơ thể. Tôi tự hỏi: Minh là ai? Người đàn ông tôi yêu, người chồng tôi tin tưởng, hay một kẻ xa lạ đang sống một cuộc đời khác mà tôi không hề hay biết? Tôi lấy điện thoại, định gọi cho anh, nhưng rồi dừng lại. Tôi cần câu trả lời, nhưng không phải qua điện thoại. Tôi cần nhìn vào mắt anh.

Tôi bước vào khu nhà, hỏi thăm phòng của Minh. Người bảo vệ nhìn tôi với ánh mắt tò mò, nhưng vẫn chỉ đường. Căn phòng nhỏ nằm ở cuối dãy, ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ. Tôi gõ cửa, tay run rẩy. Tiếng Minh vang lên: “Ai đó?” Tôi không trả lời, chỉ gõ mạnh hơn. Cửa mở, và Minh xuất hiện, gương mặt thoáng ngạc nhiên, rồi tái nhợt khi nhận ra tôi.

“Nhung? Em… em làm gì ở đây?” Anh lắp bắp, mắt đảo quanh như tìm cách giải thích. Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào trong phòng. Người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế, đứa bé ngồi trên đùi cô ta, tay cầm một chiếc bánh quy. Họ nhìn tôi, ngạc nhiên không kém Minh.

“Anh giải thích đi,” tôi nói, giọng lạnh băng. “Đứa bé kia gọi anh là bố. Người phụ nữ này là ai? Anh đang làm gì ở đây, Minh?”

Minh tái mặt, bước ra ngoài, đóng cửa lại. “Nhung, nghe anh. Không như em nghĩ đâu. Anh… anh chỉ giúp đỡ họ thôi.” Nhưng ánh mắt anh không dám nhìn thẳng vào tôi. Tôi đẩy anh ra, bước vào phòng. Người phụ nữ đứng dậy, đặt đứa bé xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Chị là Nhung, phải không? Em là Lan, bạn của anh Minh. Còn đây là con gái em, bé Mi.”

“Bé Mi gọi anh ấy là bố,” tôi nói, giọng run lên vì kìm nén. Lan cúi đầu, không đáp. Bé Mi ngước lên nhìn tôi, đôi mắt to tròn ngây thơ: “Bố Minh tốt lắm, cô ơi. Bố hay mua bánh cho con.”

Tôi quay sang Minh, nước mắt bắt đầu rơi. “Anh nói đi. Sự thật là gì? Anh có một gia đình khác ở đây, phải không?” Minh lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không, Nhung. Anh thề, không phải như vậy. Anh chỉ… chỉ giúp Lan vì cô ấy gặp khó khăn. Bé Mi mồ côi cha, anh thương nó, nên nó gọi anh thế thôi.”

Lời giải thích của Minh nghe như một câu chuyện vụng về. Tôi không muốn tin, nhưng cũng không muốn từ bỏ hy vọng rằng đây chỉ là hiểu lầm. Tôi yêu cầu Lan kể lại mọi chuyện. Cô ta ngập ngừng, rồi nói rằng chồng cô qua đời ba năm trước, để lại cô và bé Mi trong cảnh nợ nần. Minh, khi đến công tác, đã giúp cô trả nợ, sửa nhà, và dần trở thành chỗ dựa cho hai mẹ con. Bé Mi, vì thiếu thốn tình cảm, đã gọi Minh là bố. “Nhưng giữa em và anh Minh không có gì đâu, chị,” Lan nói, mắt rưng rưng. “Em biết anh ấy có gia đình.”

Tôi trở về nhà, mang theo chiếc hộp quà chưa kịp tặng. Minh gọi điện, nhắn tin không ngừng, nhưng tôi không trả lời. Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Những ngày sau đó, tôi sống như người mất hồn. Hình ảnh Minh bế bé Mi, nụ cười của anh dành cho Lan, cứ ám ảnh tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu. Tôi hỏi thăm những đồng nghiệp của Minh, lật lại những tin nhắn cũ, thậm chí liên lạc với một người bạn ở thị trấn. Và sự thật dần lộ ra, như một bức tranh được vẽ thêm từng nét.

Lan không chỉ là “bạn” của Minh. Một đồng nghiệp kể rằng Minh thường xuyên đến nhà Lan, thậm chí ở lại qua đêm. Một người hàng xóm xác nhận họ thường xuất hiện cùng nhau như một gia đình. Và điều khiến tôi sụp đổ: Minh đã gửi tiền đều đặn cho Lan, từ chính tài khoản chung của chúng tôi, với lý do “hỗ trợ công việc”. Tôi đối mặt với Minh qua điện thoại, đưa ra bằng chứng. Anh im lặng, rồi thừa nhận: “Anh sai rồi, Nhung. Anh không yêu Lan, nhưng anh thương bé Mi. Anh không biết mọi chuyện lại đi xa thế này.”

Tôi không khóc nữa. Nỗi đau đã hóa thành sự lạnh lùng. Tôi nói với Minh: “Anh về đi. Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.” Minh trở về sau một tuần, gương mặt tiều tụy. Anh quỳ trước tôi, xin lỗi, hứa sẽ cắt đứt với Lan. Nhưng tôi không còn tin anh nữa. Tôi yêu Minh, nhưng tình yêu ấy đã bị những lời nói dối làm rạn nứt.

Tháng sau, tôi quyết định đến gặp Lan một lần nữa. Tôi muốn nghe sự thật từ chính cô ta. Khi tôi đến, Lan đang dọn đồ, chuẩn bị rời thị trấn. Cô ta kể rằng Minh đã nói rõ anh không thể tiếp tục giúp cô, và cô quyết định bắt đầu lại ở nơi khác. “Chị Nhung, em xin lỗi. Em không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa thế này. Em chỉ muốn bé Mi có một người bố, dù chỉ là tạm thời.” Tôi nhìn vào mắt Lan, thấy sự chân thành, nhưng cũng thấy sự ích kỷ. Cô ta đã lợi dụng lòng tốt của Minh, và gián tiếp phá hoại gia đình tôi.

Tôi trở về, lòng nhẹ hơn, nhưng vẫn trống rỗng. Minh cố gắng chuộc lỗi, nhưng mỗi lần nhìn anh, tôi lại thấy hình ảnh bé Mi gọi anh là bố. Tôi tự hỏi: liệu tôi có thể tha thứ? Liệu chúng tôi có thể quay lại như xưa?

Một năm sau, sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của Minh, tôi không còn tổ chức bất ngờ. Chúng tôi vẫn sống cùng nhau, nhưng khoảng cách vô hình giữa hai người ngày càng lớn. Minh cố gắng, nhưng tôi không còn toàn tâm toàn ý như trước. Rồi một buổi chiều, tôi nhận được một lá thư, không đề tên người gửi. Bên trong là một tấm ảnh của bé Mi, giờ đã lớn hơn, đang cười rạng rỡ bên một người đàn ông lạ. Lá thư viết: “Chị Nhung, cảm ơn chị vì đã tha thứ. Em và bé Mi đã tìm được hạnh phúc mới. Chị và anh Minh, hãy sống tốt nhé.”

Tôi gấp lá thư lại, lòng bỗng nhẹ nhõm. Hóa ra, Lan đã tìm được một người đàn ông khác, một người sẵn sàng làm bố của bé Mi. Và tôi, dù vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Minh, bắt đầu nhận ra rằng tình yêu không chỉ là nắm giữ, mà đôi khi là buông tay đúng lúc. Tôi mở tủ, lấy ra chiếc đồng hồ năm ngoái chưa kịp tặng, đặt nó lên bàn. Có lẽ, đã đến lúc tôi tặng nó cho Minh – không phải như một món quà sinh nhật, mà như một lời nhắc nhở: chúng ta đều cần một cơ hội để làm lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News