Tôi là kỹ sư công trình, 1 tháng 28 ngày xa nhà.
Lương tôi không cao ngất ngưởng, nhưng cũng tầm 25–30 triệu/tháng, đủ để vợ con không thiếu thốn gì.
Mọi khoản chi tiêu lớn nhỏ trong nhà, tôi đưa vợ giữ. Giao hẳn tài khoản online để tiện thanh toán.
Nhưng gần đây tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Từ việc nhỏ như mua đồ ăn, đóng học cho con, đến việc mẹ tôi đau chân cần đi chụp MRI — vợ tôi đều nói “hết tiền”, “cuối tháng mới rút được”.
Tôi thấy lạ, mỗi tháng chuyển 20 triệu mà cứ như gió thổi qua khe cửa.
Tôi im lặng theo dõi.
Một lần, tình cờ tôi thấy cô ấy chuyển 5 triệu cho em trai, lại thêm vài lần gửi về quê cho bố mẹ vợ sửa nhà, sắm ti vi, mua xe máy cũ cho thằng cháu đang học đại học.
Tôi không tiếc, nhưng không cam lòng. Mỗi lần nhà nội có việc là viện lý do, mà nhà ngoại thì cứ ào ào rút như rút két.
Tháng đó, tôi quyết định không chuyển tiền như thường lệ.
Chỉ nhắn cho vợ một dòng:
“Lương tạm chưa về. Em liệu mà chi tiêu cho hợp lý.”
Đến chiều hôm sau thì mẹ vợ gọi điện lên nhà chơi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì bà đã đứng sừng sững ở cửa, giọng hầm hầm:
“Con gái tôi than đói cả tuần nay! Cậu làm chồng kiểu gì mà giữ khư khư tiền, để vợ khổ thế hả?”
Tôi nhẫn nhịn:
“Con không giữ gì đâu, mỗi tháng đều chuyển cho vợ. Tháng này mới thử giữ lại xem sao thì…”
“Thử cái gì? Nhà vợ chứ có phải nhà ngoài đâu! Có bao nhiêu tiền đưa hết ra đây!”
Tôi không cãi.
Tôi chỉ lặng lẽ lấy cái ví làm công trình từ trong túi ra, mở tung ngay giữa bàn.
Bên trong, ngoài một ít tiền lẻ, là mấy tờ hóa đơn mua sữa, mấy giấy gửi viện phí cho mẹ tôi, hóa đơn học thêm của con…
Và một bức ảnh cũ, tôi giữ từ hồi vợ còn là sinh viên — nụ cười mà giờ đây tôi chẳng còn thấy nữa.
Mẹ vợ im lặng.
Vợ tôi quay đi, mắt đỏ hoe.
Tôi nói chậm rãi:
“Con không tiếc tiền. Nhưng nếu coi con là cái máy ATM để nuôi cả họ thì xin lỗi… con nghỉ.”
Hai tuần sau, vợ tôi chủ động đề nghị tách tài khoản, chi tiêu minh bạch hơn.
Tôi vẫn chuyển tiền, nhưng không mù quáng như trước nữa.
Còn mẹ vợ, từ hôm đó không còn lên nhà đột xuất.
Thứ tôi muốn giữ, không phải tiền, mà là sự tôn trọng trong gia đình.