×
×

Vừa si:n:h con xong tôi nhận được 50 triệu trong tài khoản tưởng là chồng nhưng khi nhìn đến tên chuyển khoản lại là người yêu cũ: “anh tin chắc đó là con anh, trong cái đêm ấy em không nhớ sao”

Vừa sinh con xong, tôi còn đang mệt rã rời, nằm ôm con trong phòng hậu sản thì điện thoại báo tin nhắn ngân hàng. Mắt nhòe vì thiếu ngủ, tôi mở ra thấy có 50 triệu vừa chuyển vào tài khoản. Trong đầu lập tức nghĩ ngay đến chồng — chắc anh muốn tôi an tâm nghỉ ngơi, không phải lo tiền bạc gì. Tôi mỉm cười, lòng dâng lên chút ấm áp sau những tháng ngày mang nặng đẻ đau.

Nhưng khi kéo xuống nhìn tên người chuyển khoản, tôi như chết lặng: Nguyễn Hoàng Nam. Tim tôi đập loạn, đầu óc quay cuồng. Nam… chính là người yêu cũ của tôi. Ngay lập tức một tin nhắn nữa hiện lên:

“Anh tin chắc đó là con anh, trong cái đêm ấy em không nhớ sao?”

Tôi gần như đánh rơi điện thoại. Mồ hôi túa ra khắp trán dù trời lạnh ngắt trong phòng điều hòa. Đêm ấy… Đêm định mệnh cách đây hơn một năm, khi tôi và Nam vô tình gặp nhau trong buổi họp lớp. Tôi đã uống say, ký ức mơ hồ. Tôi tưởng đó chỉ là một lần lầm lỡ bị chôn vùi mãi mãi, chưa bao giờ dám thừa nhận, thậm chí cố quên đi. Vậy mà hôm nay, Nam lại khẳng định chắc nịch, lại còn gửi tiền như một lời thách thức.

Ngoài hành lang, tôi nghe tiếng bước chân chồng đang vào phòng. Tôi vội giấu điện thoại dưới gối, trái tim đập thình thịch. Chồng tôi tươi cười, bế con, âu yếm ngắm nghía rồi bảo:

– Con gái y như em, nhưng cái trán thì giống anh thật!

Tôi cười gượng, cổ họng nghẹn ứ. Trong đầu vang vọng câu nói của Nam: “Anh tin chắc đó là con anh.”

Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mong manh, như chỉ cần một lời hé lộ, cả hạnh phúc gia đình tôi sẽ sụp đổ. Nhưng Nam gửi tiền với mục đích gì? Muốn chịu trách nhiệm, hay muốn phá nát cuộc đời tôi? Tôi nên làm gì khi sự thật mập mờ ấy có thể bị phơi bày bất cứ lúc nào?…

Đêm hôm ấy, khi chồng và con đã ngủ say, tôi nằm thao thức. Tin nhắn của Nam cứ hiện lên trong đầu như một con dao kề cổ. Tôi quyết định mở điện thoại, định xóa hết để coi như chưa từng tồn tại, nhưng chưa kịp làm thì một tin nhắn mới lại đến:

“Em không thể trốn mãi đâu. Anh sẽ đến thăm con.”

Tôi giật bắn người, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không, Nam không thể xuất hiện ở đây được! Nếu chồng tôi biết, tất cả sẽ tan nát.

Sáng hôm sau, khi chồng đi làm, tôi cố trấn tĩnh chăm con. Bất ngờ, ngoài cửa phòng bệnh, có tiếng gõ nhè nhẹ. Tôi ngẩng lên, và người xuất hiện không ai khác chính là Nam. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại bùng cháy đầy ám ảnh.

– Anh đã nói rồi, anh muốn nhìn thấy con. – Nam bước tới gần, ánh mắt dừng trên đứa bé đang nằm trong nôi.

Tôi vội lao đến chặn lại, giọng run rẩy:
– Anh điên à, anh muốn tôi chết sao? Đây là bệnh viện, lỡ ai thấy thì…

Nam nhếch môi, cắt ngang:
– Em tưởng có thể chối bỏ sao? Con bé này… cái nốt ruồi nhỏ ở vành tai, y hệt anh ngày bé. Em nghĩ anh không nhận ra ư?

Tôi tái mét, như bị ai rút hết máu trong người. Đúng, con tôi quả thực có nốt ruồi đó, tôi chưa bao giờ để ý…

Đúng lúc ấy, tiếng cửa bật mở. Chồng tôi trở lại, trên tay còn cầm túi trái cây. Anh khựng lại khi thấy Nam đang đứng trong phòng. Không khí như đông cứng.

– Đây là ai? – giọng chồng tôi lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào tôi.

Tôi chết lặng, tay run bần bật. Nam thì bình thản, tiến lại chìa tay:
– Tôi là bạn cũ của vợ anh. Tôi đến thăm… con.

Câu nói ấy như tiếng sét đánh ngang tai. Chồng tôi cau mày, nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì hoảng loạn đến mức đôi môi bật ra mấy chữ ngắt quãng:

– Không… không phải như anh nghĩ đâu…

Không khí ngột ngạt, chỉ cần thêm một tia lửa nhỏ thôi, mọi bí mật tôi giấu kín bấy lâu sẽ bùng nổ…

Chồng tôi đặt mạnh túi trái cây xuống bàn, tiếng “bịch” vang lên khiến cả phòng im bặt. Anh nhìn thẳng vào Nam, rồi quay sang tôi, giọng rắn như thép:

– Bạn cũ mà đến thăm vợ thì tôi không nói. Nhưng anh vừa nói “đến thăm con” nghĩa là sao?

Tôi hoảng hốt, vội chen ngang:
– Anh đừng hiểu lầm, chỉ là… anh ấy nói đùa thôi…

Nam khẽ cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh:
– Đùa ư? Tôi đâu rảnh để đem chuyện con cái ra đùa. Anh cũng có mắt đấy, nhìn xem… đứa bé có gì giống anh không?

Không khí như nổ tung. Chồng tôi siết chặt nắm tay, gương mặt tím tái. Anh bế con lên, soi kỹ từng đường nét, rồi ngẩng phắt lên nhìn tôi:

– Tôi muốn xét nghiệm ADN.

Toàn thân tôi run rẩy, máu trong người như đông cứng lại. Tôi vội vã lắc đầu:
– Không cần đâu, anh à… Con là con anh, làm sao…

Nhưng Nam lạnh lùng tiếp lời, giọng rành rọt:
– Nếu anh không làm, tôi sẽ tự đi làm. Tôi có quyền biết sự thật.

Tôi gần như gào lên:
– Nam, anh thôi đi! Anh muốn phá nát gia đình tôi sao?

Nam nhìn tôi, ánh mắt đầy quyết tuyệt:
– Anh chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.

Chồng tôi đứng sững, gương mặt giãn ra rồi tối sầm, ánh mắt anh nhìn tôi vừa đau đớn vừa căm hận. Tôi hiểu, phút giây này niềm tin anh dành cho tôi đã lung lay dữ dội.

Bên ngoài hành lang, tiếng trẻ con khóc vang vọng từ phòng khác, hòa vào không khí ngột ngạt trong phòng tôi, như báo hiệu một cơn giông tố thật sự sắp ập đến…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News