×
×

“Bố cũng biết công ty con đang khó khăn, nợ ngân hàng cả tỷ. 900 triệu không phải con không muốn, nhưng con không có!”

Bố tôi, ông Tâm, năm nay 75 tuổi, tóc đã bạc trắng, lưng còng, nhưng đôi mắt vẫn sáng, chứa đựng cả một đời lặng lẽ hy sinh. Nhà tôi nghèo, bố mẹ tần tảo nuôi bốn anh em tôi khôn lớn. Anh cả Thành, anh hai Nam, tôi – Minh, và em út Lan. Mẹ mất sớm, bố một mình gà trống nuôi con, làm đủ nghề từ thợ hồ đến bán vé số để lo cho chúng tôi ăn học. Anh em tôi, ai cũng thành đạt: anh Thành làm giám đốc ngân hàng, anh Nam mở công ty xây dựng, còn tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, lương tháng đủ sống. Lan thì lấy chồng xa, ít về.

Một buổi chiều mưa, bố gọi ba anh em tôi về nhà. Ông ngồi ở chiếc ghế gỗ cũ kỹ, tay run run cầm một tờ giấy nhàu nhĩ, đưa ra trước mặt chúng tôi. “Đây là giấy nợ, 900 triệu đồng. Bố vay để lo cho các con ăn học ngày xưa, giờ chủ nợ đòi gấp. Bố già rồi, không kham nổi. Các con giúp bố trả, được không?” Giọng ông nhỏ, như van xin.

Anh Thành nhíu mày, lật tờ giấy, rồi thở dài, “Bố ơi, con đang đầu tư dự án lớn, tiền xoay hết vào đó rồi. Bố thông cảm, con không giúp được.” Anh Nam thì gạt phắt, “Bố cũng biết công ty con đang khó khăn, nợ ngân hàng cả tỷ. 900 triệu không phải con không muốn, nhưng con không có!” Cả hai nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói, “Giờ tới lượt mày.”

Tôi nhìn bố, thấy đôi mắt ông đỏ hoe, bàn tay gầy guộc nắm chặt mép bàn. Tôi không giàu, lương tháng chỉ 15 triệu, vợ tôi lại vừa sinh con thứ hai, tiền sữa tã đã ngốn gần hết. Nhưng tôi không đành lòng. “Con sẽ lo, bố ạ,” tôi nói, giọng chắc chắn. Anh Thành và anh Nam nhìn tôi, nửa ngạc nhiên, nửa như chế giễu. “Mày lấy đâu ra tiền?” anh Nam hỏi. Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu với bố.

Cả năm sau, tôi sống như người mất hồn. Tôi làm thêm giờ, nhận thêm việc freelance, thậm chí bán cả chiếc xe máy cũ để gom tiền trả nợ. Vợ tôi, Hiền, dù ban đầu lo lắng, vẫn ủng hộ, “Anh làm đúng rồi. Bố khổ cả đời vì mình, giờ mình trả ơn bố.” Tôi vay mượn bạn bè, cắt giảm mọi chi tiêu, cuối cùng cũng trả hết 900 triệu cho chủ nợ. Bố chỉ nắm tay tôi, nói, “Cảm ơn con, Minh.” Tôi cười, nhưng lòng nặng trĩu, nghĩ đến hai anh trai chẳng đoái hoài.

Rồi một ngày, đúng một năm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ luật sư. Ông hẹn tôi đến văn phòng, nói có việc quan trọng. Tôi đến, ngơ ngác khi được đưa một tập tài liệu. “Đây là di chúc của ông Tâm, bố anh,” luật sư nói. Tôi sững sờ. Bố vẫn khỏe, sao lại có di chúc? Luật sư giải thích, “Ông Tâm lập di chúc này cách đây hai năm, nhưng yêu cầu chỉ công bố khi ông thấy cần thiết. Ông bảo anh là người duy nhất được nhận.”

Tôi mở di chúc, tay run run. Trong đó, bố viết: “Minh, con là người duy nhất nhớ đến công lao của bố, sẵn sàng gánh vác dù bản thân không dư dả. Bố để lại mảnh đất ở quê, 2 hecta, cho con. Đó là tài sản duy nhất bố có, không nhiều, nhưng là tâm ý của bố.” Tôi chết lặng. Mảnh đất đó, tôi biết, bố giữ cả đời, là kỷ niệm của bố mẹ, nơi bố từng nói sẽ để lại cho cả bốn anh em.

Tôi về nhà, kể cho Hiền. Cô ấy ôm tôi, khóc, “Anh làm đúng rồi. Bố thấy được lòng anh.” Nhưng tôi không vui. Tôi gọi điện cho anh Thành và anh Nam, kể lại mọi chuyện. Cả hai im lặng, rồi anh Thành ấp úng, “Tao không ngờ bố làm vậy…” Anh Nam thì thở dài, “Mày xứng đáng, Minh.” Tôi không trách họ, nhưng lòng dâng lên một nỗi buồn. Giá như ngày đó, họ chịu chia sẻ với bố, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Tuần sau, tôi về quê thăm bố. Ông ngồi dưới tán cây xoài, cười hiền, “Con đừng giận anh em. Bố chỉ muốn các con hiểu, tiền bạc không bằng tình nghĩa.” Tôi nắm tay bố, nghẹn ngào. Hóa ra, món nợ 900 triệu không chỉ là thử thách, mà còn là bài học bố dành cho chúng tôi – bài học về lòng hiếu thảo, về tình cha con không gì đong đếm được.

Mảnh đất ấy, tôi không bán. Tôi xây một ngôi nhà nhỏ, để bố có chỗ an dưỡng tuổi già, và để nhắc nhở chính mình: tình cha, một đời hy sinh, đáng giá hơn mọi tài sản trên đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News