5 năm làm dâu, chưa một lần tôi phải trách nhà chồng điều gì. Tết nào cũng thế, cơm cúng ông bà xong là bố mẹ chồng tôi lại niềm nở giục hai vợ chồng về ngoại. “Bố mẹ không sao đâu, đi đi cho ông bà thông gia vui,” – bà nói, mắt nhìn tôi đầy chiều mến.
Tôi vẫn nhớ ơn điều ấy mãi.
Cho đến năm thứ 6…
Tôi nghĩ, chắc bố mẹ chồng già rồi, Tết nào cũng quạnh hiu, không có con cháu quây quần nên tủi thân. Vậy nên năm nay, tôi không nói gì cả. Lặng lẽ chuẩn bị mấy cân giò chả, bánh chưng với ít rượu quê, chờ chồng ngủ say là tôi bắt xe về quê chồng một mình, hy vọng sẽ làm bố mẹ bất ngờ và vui.
Nhưng không ngờ… chính tôi mới là người “bất ngờ”.
Vừa bước tới cổng, tôi đã thấy sân trước bày mâm cỗ lớn, rực rỡ đèn đóm. Mùi thơm của nem rán, giò nạc, gà luộc dậy khắp ngõ. Tôi đứng khựng lại, tim đập mạnh. Không lẽ bố mẹ tổ chức tiệc mừng gì mà không báo?
Tôi rón rén bước vào. Cửa khép hờ. Tôi đẩy nhẹ, lách vào trong. Và rồi tôi chết lặng.
Trong nhà, bên cạnh mâm cỗ đang dọn dở là một người phụ nữ lạ mặt, khoảng ngoài 30, tóc uốn xoăn, ăn mặc tươm tất, đeo cả kiềng vàng ở cổ.
Bà nội chồng thì cười nói ríu rít:
– “Con cứ coi đây là nhà mình nha. Vợ thằng cả đi biệt tích mấy năm, giờ con về chăm được bố mẹ là phúc đức của dòng họ!”
Tôi bước thêm một bước, mẹ chồng quay ra, mặt đang cười bỗng đông cứng khi thấy tôi đứng ngay cửa.
– “Ơ… con… con về làm gì vậy?” – bà lắp bắp.
Tôi cười nhạt:
– “Dạ, con nhớ bố mẹ, định làm bất ngờ… ai ngờ chính con lại là người bất ngờ.”
Không ai lên tiếng. Người phụ nữ kia liếc tôi một cái rồi quay mặt đi, nhưng tôi thấy rõ đôi mắt chị ta đầy sự đắc thắng.
Thì ra bao năm nay, mỗi lần vợ chồng tôi về ngoại ăn Tết, là nhà này có “người khác” thế chỗ.
Một “người vợ tạm”, một “con dâu thế vai”, và một cuộc sống lén lút trong chính ngôi nhà tôi đã dốc lòng làm dâu suốt 6 năm.
Tôi không làm ầm. Tôi quay lưng bước ra, nhưng trước khi ra khỏi cổng, tôi chỉ nói một câu rõ ràng, rành rọt:
– “Từ nay, nhà này có thêm người, thì thiếu tôi cũng chẳng sao. Chỉ mong đến lúc bà nằm xuống, người thắp nhang không phải là người từng phá nát cả mâm cỗ ngày Tết!”
Rồi tôi rút điện thoại, bấm số chồng. “Anh ơi, có chuyện rồi… anh về quê nội ngay đi.”