Cách đây 2 tháng, tôi bị vỡ nợ sau cú làm ăn thất bại.
Chồng đi làm xa, nhà có 2 con nhỏ, tôi quay cuồng như rơi vào vực thẳm.
Đúng lúc đó, em dâu – vợ của em trai chồng – đến nhà, mang theo một túi hoa quả và nụ cười xót xa:
– “Chị cứ yên tâm, em không giàu gì nhưng vẫn có 300 triệu dành dụm. Chị cần thì cầm đỡ đi, lúc nào có thì trả!”
Tôi rưng rưng nước mắt.
Chẳng nghĩ nhiều, cầm lấy tiền như vớ được cọc giữa sông.
Suốt cả tháng sau, em dâu thi thoảng còn ghé thăm, mang ít cháo, nói vài câu an ủi:
– “Không sao đâu chị ạ, mình là người trong nhà…”
Tôi đã nghĩ:
Có được cô em dâu thế này, thật phúc phần.
Cho đến một ngày…
Đúng 1 tháng sau ngày nhận tiền.
Khi tôi đang cho con ăn thì nghe tiếng rầm rầm ngoài cổng.
Ba gã thanh niên xăm trổ đầy người, đeo kính đen, hùng hổ bước vào sân.
Em dâu đi giữa, tay cầm một tờ giấy đỏ chót.
– “Chị, tụi em tới nhắc nợ. Đây là hợp đồng vay lãi ngày mà chị đã ký, giờ quá hạn, cả gốc lẫn lãi là 390 triệu!”
Tôi chết sững:
– “Cái gì?! Lãi ngày? Chị tưởng em cho chị vay tạm, lúc nào có thì…”
Cô ta gằn giọng:
– “Chị không nhớ thì đọc lại giấy đi. Chữ chị ký rõ ràng đây, không phải em ép.
Giờ không trả, thì tài sản chị thế chấp – chính là căn nhà này – sẽ bị tụi em xiết!”
Tôi lảo đảo, run bần bật:
– “Nhưng nhà này là của cha mẹ chồng để lại…”
Một gã xăm trổ đập mạnh tay xuống bàn:
– “Không quan tâm. Giấy tờ vay nợ hợp pháp. Mà giờ bà không có tiền, thì chuẩn bị dọn khỏi nhà đi.”
Lúc đó tôi mới ngã ngửa ra:
Em dâu đã cho tôi ký giấy lúc đưa tiền – bảo là “giấy cho yên tâm” – hóa ra là hợp đồng vay lãi cắt cổ, có công chứng luôn.
Hóa ra, nó đã thỏa thuận trước với đám xã hội đen, ăn chia sau lưng, chờ tôi không có khả năng trả để ép xiết nhà.
Tối hôm đó, tôi gọi cho chồng.
Anh chỉ thở dài:
– “Anh biết. Bố mẹ từng cảnh báo cô ta rồi. Giờ anh về, nhưng đừng khóc nữa – vì mình vừa thuê được luật sư, và còn một bí mật trong căn nhà này có thể khiến tụi nó không ngờ tới.”