×
×

Bố chồng lên thành phố ở cùng được 1 tháng đã liề:n đòi về quê, tôi dọn dẹp phòng thì thấy thứ xấ:;u h:;ổ vô cùng dưới gối ông

Vợ chồng tôi đón bố chồng từ quê lên thành phố sống cùng, phần vì ông tuổi đã cao, phần vì nghĩ có cháu nội cho ông vui tuổi già. Mới đầu, ông cũng hào hứng lắm, còn bảo:

“Lên ở ít tháng cho biết nhà cao cửa rộng với người ta.”

Nhưng chỉ sau 1 tháng, ông bất ngờ xếp đồ, đòi về quê.
Lý do đưa ra nghe đầy “thanh cảnh”:

“Thành phố ngột ngạt quá, bố không quen. Cứ nhớ ruộng vườn với cây ổi đầu ngõ…”

Vợ chồng tôi tiếc nuối nhưng cũng tôn trọng ý ông.
Đến hôm ông về, tôi vào dọn phòng lại cho gọn. Lúc nhấc chiếc gối của ông lên, tôi sững sờ chết lặng.

Dưới gối là một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ, tôi mở ra thì… chính là chiếc nhẫn cưới vàng của vợ chồng tôi — thứ đã thất lạc suốt cả tuần qua, đến mức hai đứa đổ lỗi cho con nhỏ lỡ tay nghịch ngợm làm mất.

Tôi còn phát hiện thêm một xấp ảnh cũ — ảnh cưới của bố chồng và mẹ chồng, phía sau ghi:

“Tha thứ cho ông lần cuối. Đừng để sai lầm lặp lại với tụi nhỏ.”

Lúc này tôi mới nhớ — hôm mất nhẫn, chồng tôi có nói:

“Không hiểu sao tự dưng thấy bố cứ lén nhìn nhẫn cưới của mình, ánh mắt là lạ…”

Cả tuần qua, không khí trong nhà tôi ngột ngạt, hai vợ chồng căng thẳng vì tưởng người còn lại làm mất nhẫn — biểu tượng của niềm tin, hôn nhân.

Giờ thì tôi hiểu — bố chồng đã lấy nó giấu đi.

Không phải vì ghét bỏ, mà vì… cảm giác tội lỗi.
Bố từng kể ngày xưa ông ngoại tình, khiến mẹ chồng tôi bỏ đi biệt xứ. Chiếc nhẫn ấy như một lời nhắc lại quá khứ, khiến ông không chịu nổi không khí của một mái ấm yên ả mà ông từng đánh mất.

Trước khi ông lên xe về quê, tôi chỉ lặng lẽ ra tiễn và nói:

“Bố ơi, nhẫn tụi con tìm được rồi. Tụi con không giận đâu.
Nhưng nếu bố lên ở tiếp thì tụi con sẽ mừng hơn cả việc tìm lại được chiếc nhẫn đó.”

Ông cúi đầu, không nói gì, rồi bất ngờ quay lại…

“Cho bố ở lại thêm tháng nữa… nhưng cho bố một phòng khác, đừng đặt gối đó nữa.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News