Bố chồng tôi gần 80 tuổi, từ ngày mẹ chồng mất, ông sống thui thủi. Không hiểu sao dạo gần đây ông cứ nhất mực đòi tái hôn với người giúp việc – cô Hoa, năm nay đã gần 60. Cô ấy thì lúc nào cũng xua tay, nói “tôi chỉ là người làm thuê, không dám trèo cao”.
Nhưng bố chồng bày trò giả ốm, giả bệnh, cứ rên rỉ đòi có người chăm sóc, cả nhà không còn cách nào, cuối cùng cô Hoa phải gật đầu đồng ý. Hôn lễ làm đơn giản, ông mừng rỡ như trẻ lại.
Thế nhưng, chỉ được 1 tháng sau… ông bắt đầu yếu đi trông thấy. Ban đầu cả nhà tưởng do tuổi già, nhưng chỉ riêng tôi nhận ra, cứ mỗi lần ông ăn bát cháo mà cô Hoa nấu, sắc mặt ông lại tái mét, thở dốc.
Một buổi tối, nhân lúc không ai để ý, tôi lén xúc một thìa cháo đưa vào miệng. Ối dồi ôi! Miệng tôi tê dại, đầu óc choáng váng như có kim châm, tim đập dồn dập. Tôi lập tức nhổ ra, cả người lạnh toát.
Tôi nhìn chằm chằm vào nồi cháo, bàn tay run run… Hóa ra trong đó có trộn một loại bột lạ – chính là thuốc an thần liều cao. Nếu ăn lâu dài, cơ thể sẽ kiệt quệ, suy sụp dần như bệnh thật.
Ngay đêm đó, tôi âm thầm theo dõi và phát hiện: mỗi lần nấu cháo xong, cô Hoa lại lén lấy từ chiếc lọ giấu trong tủ áo một nhúm bột trắng bỏ vào.
Cả người tôi lạnh toát. Thì ra… ông cụ không phải già yếu tự nhiên, mà là đang bị bào mòn từng ngày bởi bàn tay người phụ nữ mà ông tin tưởng nhất.