×
×

Bố mấ::t, mẹ đi làm thì “nhặt” được chồng, ông về nhà cùng chung sống nuôi 3 anh em chúng tôi ăn học, tưởng tốt đẹp lắm ai ngờ ngày chúng tôi kiếm được tiền thì nhận được 1 tờ giấy, trong đó ghi toàn bộ…

Bố mất, mẹ “nhặt” được chồng mới, ai ngờ ngày chúng tôi kiếm được tiền thì ông để lại một tờ giấy khiến cả nhà sững sờ

Bố tôi mất khi tôi mới 10 tuổi, mẹ gầy gò, một mình gánh 3 đứa con. Năm tôi học lớp 7, mẹ đi làm công nhân ở tỉnh xa, rồi một hôm về nhà dẫn theo một người đàn ông, bảo là “bạn làm cùng”. Ông hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ, bảo thương 4 mẹ con nên xin về sống chung, coi chúng tôi như con ruột.

Những năm đó, ông thật sự đối xử rất tốt: sáng sớm dậy nấu cơm cho 3 anh em đi học, tối lại ngồi kèm bài, mỗi khi nhà thiếu tiền học phí ông đều lén đưa mẹ. Chúng tôi dần gọi ông là “bố” một cách tự nhiên.

Thời gian trôi, 3 anh em lớn lên, ai cũng ra trường có việc làm. Chúng tôi hứa sẽ lo cho bố mẹ sống sung túc. Nhưng đúng lúc cả nhà đang háo hức bàn chuyện sửa lại căn nhà cũ, ông bỗng lặng lẽ thu dọn quần áo, để lại một tờ giấy trên bàn rồi đi đâu không ai hay.

Trong tờ giấy, ngoài vài dòng chữ ngắn ngủi “Các con hãy sống thật tốt”, phần còn lại là… một hợp đồng vay nợ đứng tên mẹ tôi, với con số khổng lồ mà chủ nợ đã bắt đầu tìm tới đòi.

Hóa ra, suốt bao năm, ông âm thầm vay mượn để nuôi chúng tôi ăn học, nhưng vì không có giấy tờ tùy thân, ông mượn luôn danh nghĩa của mẹ. Giờ chúng tôi vừa bước vào đời đã phải gánh món nợ tưởng như không bao giờ trả nổi…


Nếu bạn muốn, tôi có thể viết tiếp phần 2 với cảnh cả 3 anh em truy tìm tung tích ông, dẫn đến một cú twist còn bất ngờ hơn. Muốn tôi viết tiếp không?

Chúng tôi hoảng loạn, vừa chạy đi kiếm việc làm thêm, vừa tìm mọi manh mối về ông. Hàng xóm nói mấy hôm trước thấy ông đứng ở bến xe với một chiếc túi vải, trông gầy rộc, mắt đỏ hoe.

Gần nửa năm, chúng tôi lục tung từ tỉnh này sang tỉnh khác, hỏi cả những người quen cũ của ông nhưng không ai biết. Mẹ tôi tiều tụy, cứ đêm là ngồi trước hiên nhà chờ.

Cho đến một hôm, người em út nhận được một phong bì không đề tên người gửi. Bên trong là một xấp hóa đơn trả nợ — đúng những khoản nợ mà chúng tôi đang gánh, kèm một mảnh giấy:

“Bố vẫn ổn. Khi các con thành đạt, bố sẽ về. Đừng tìm bố.”

Chúng tôi bán tín bán nghi, nhưng nợ thật sự đã giảm một nửa. Tưởng đâu ông trốn đi làm thuê để trả dần cho gia đình, lòng tôi chợt ấm lại.

Thế rồi, một buổi sáng mưa, có người gọi điện báo:

“Ông ấy đang ở bệnh viện tỉnh, giai đoạn cuối… muốn gặp gia đình.”

Chúng tôi tức tốc đến nơi. Ông nằm đó, gầy như chỉ còn da bọc xương, nhưng vẫn cười:

“Bố xin lỗi… Bố chỉ muốn các con sống yên ổn, không gánh nợ. Số tiền còn lại… đã được trả xong. Nhà… đã sang tên cho ba đứa, coi như… của hồi môn.”

Ông nắm tay chúng tôi, rồi khẽ nhắm mắt.

Ngày đưa tang, mẹ tôi mới tiết lộ cú twist cuối cùng: Ông không hề là “bạn làm cùng” như mẹ nói năm xưa, mà là ân nhân đã cứu mạng bố ruột tôi trong một vụ tai nạn. Lời hứa chăm lo cho gia đình tôi, ông đã giữ trọn suốt cả đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News