Bố tôi vốn cả đời chăm chỉ, tích góp không ít, nhà cửa đất đai cộng với tiền mặt đâu đó cũng ngót nghét 10 tỷ. Ấy vậy mà khi bước sang tuổi 70, ông lại dại gái đến mức cưới một người vợ mới chỉ 40 tuổi về làm mẹ kế chúng tôi.
Từ ngày bà ấy về nhà, bố tôi coi như bị bỏ bùa mê. Chuyện gì cũng nghe theo, tiền nong giao hết, sổ đỏ đất đai sang tên cho bà ta. Ba anh em trai chúng tôi tức nghẹn nhưng bất lực, bởi ông gằn giọng:
“Tao còn sống, tài sản tao muốn cho ai là quyền của tao! Chúng mày đừng hòng can thiệp.”
Chúng tôi biết cãi cũng vô ích, đành nhìn toàn bộ của cải đổ hết vào tay mẹ kế. Cuối cùng, ba anh em trắng tay, chỉ còn lại cái tình phụ tử đầy xót xa.
Một năm sau, bố tôi qua đời. Ngày đưa tang, bà mẹ kế gào khóc vật vã, ôm cả tài sản về tay, không cho anh em chúng tôi động đến thứ gì. Chúng tôi đau mà bất lực, chỉ còn biết thắp nén nhang cho bố.
Nhưng rồi đúng một năm sau, ngày giỗ đầu, khi cả nhà quây quần thắp hương, tôi bỗng thấy một bọc đen phủ bụi được đặt trên góc bàn thờ, bị vải che lấp.
Mở ra xem, cả ba anh em chết lặng: bên trong là tập di chúc viết tay cùng cuốn sổ tiết kiệm riêng trị giá hàng tỷ đồng, kèm lời nhắn run rẩy của bố:
“Cha biết các con hận cha, nhưng cha làm vậy là để thử lòng người. Của cải cho bà ấy chỉ là phần cha dư giả, còn cái này cha giữ lại cho các con. Hãy đoàn kết, đừng để ai ngoài máu mủ được hưởng hết gia sản của cha ông.”
Khoảnh khắc ấy, nước mắt chúng tôi ứa ra. Từ uất ức, căm phẫn, bỗng hóa thành nỗi nghẹn ngào. Nhưng cũng chính lúc này, một cuộc tranh cãi mới bùng lên: di chúc của bố liệu có hiệu lực, khi tài sản đã sang tên hết cho mẹ kế? Tập sổ tiết kiệm bí mật này có được coi là hợp pháp?