Mẹ tôi bệnh nặng, bác sĩ báo phải chuẩn bị phẫu thuật gấp, chi phí hơn 300 triệu. Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai. Vàng đang cao, tôi nghĩ bụng may quá, trong tủ vẫn còn mấy cây vàng dành dụm bao năm, giờ bán đi cũng đủ tiền lo cho mẹ.
Đêm đó, vừa mở tủ ra… tim tôi như ngừng đập. Hộp vàng trống rỗng. Tôi run rẩy kiểm tra khắp nơi, cuối cùng phát hiện vài tờ giấy cầm cố cũ. Trong lòng tôi sụp đổ, nước mắt lã chã. Hóa ra chồng tôi đã lén lút mang toàn bộ số vàng ấy đưa cho… em gái ruột để mua nhà!
Máu dồn lên não, tôi không kìm nổi. Sáng hôm sau, tôi xông thẳng tới nhà cô em chồng, đập cửa ầm ầm, hét:
– “Trả vàng cho tôi, mẹ tôi đang nằm chờ chết, còn cô thì cướp hết tiền máu mồ hôi của tôi à?”
Cửa vừa bật mở, tôi chết lặng. Trước mắt tôi không chỉ có em chồng… mà còn chính chồng tôi đang ngồi đó, cởi trần, tay bưng bát cơm, cười hề hề với cả nhà bên ấy như người một nhà.
Hàng xóm bu lại xem, em chồng thản nhiên buông một câu như nhát dao cứa tim:
– “Chị ơi, anh ấy bảo vàng là của ảnh, ảnh cho ai là quyền của ảnh. Hơn nữa… ảnh là chủ nhà này rồi.”
Tôi bủn rủn, suýt ngã quỵ. Không ngờ số vàng của tôi không chỉ bị lấy đi, mà còn biến thành căn nhà sang trọng cho cặp “vợ chồng ngầm” ngay trước mắt.
Tôi cắn môi bật máu, nhìn thẳng vào chồng:
– “Được, chúng mày còn non lắm. Tao sẽ cho cả làng, cả thiên hạ biết hai người là ai.”