Tôi từng thất nghiệp gần năm trời, bấp bênh với vài ba công việc chạy bàn, shipper, rồi môi giới nhà đất chẳng đâu vào đâu.
Rồi một hôm, bà sếp tổng công ty lớn tuổi mà tôi từng làm trợ lý riêng nhắn tin thẳng thắn:
“Nếu cậu đồng ý làm người tình riêng của tôi, 1.000 đô một tháng. Không ràng buộc, chỉ cần ngoan.”
Tôi sốc — nhưng nghèo quá, lý trí không thắng nổi cám dỗ.
Và thế là tôi trở thành “hồng hải nhi” cho một người phụ nữ hơn mình gần 30 tuổi.
Bà ta sang trọng, quyền lực, và… đầy kỹ năng. Tôi cũng chỉ nghĩ cả hai đều có nhu cầu, đổi chác sòng phẳng.
Mọi chuyện êm đềm cho đến một buổi chiều, trong một lần cao trào, khi tôi vừa cúi xuống hôn lên cổ bà ấy thì…
Bà bỗng giật mạnh lên, mắt trợn ngược, toàn thân co cứng.
Tôi hoảng loạn. Cứ tưởng bà đang “nhập tâm”, nhưng chỉ 5 giây sau, bà mềm oặt, lịm đi ngay trên giường.
Tôi cuống cuồng gọi cấp cứu, bác sĩ tới rất nhanh, kiểm tra rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả:
“May cậu gọi kịp. Bà ấy vừa thoát một cơn đột quỵ nhẹ. Nếu trễ vài phút nữa có thể… liệt nửa người.”
Nhưng chưa dừng lại ở đó — khi họ tiêm truyền xong, bà tỉnh lại, thì thều thào nói với bác sĩ:
“Gọi thằng Hùng… con trai tôi tới…”
Tôi chết lặng.
Hùng? Chẳng phải là… giám đốc chi nhánh phía Nam của tập đoàn, người từng mời tôi đi uống cà phê và cảnh báo nhẹ rằng: “Đừng dính líu đến mẹ tôi”?