Chê thông gia quê mùa, quanh năm chỉ biết làm ruộng, mẹ chồng tôi ra mặt khinh thường.
Hôm bố mẹ tôi lên thăm nhà lần đầu sau cưới, bà đón qua loa rồi vừa rót trà vừa liếc xuống đôi dép tổ ong của bố tôi, khẽ mỉa:
“Chắc dưới quê nắng lắm, nên người ta không thích giày dép kín.”
Rồi quay sang mẹ tôi, tặc lưỡi:
“Chị ở nhà chắc rảnh, chăm mảnh vườn là vui rồi. Ở thành phố như bọn tôi, chỉ cần bước ra cổng là tiền tạ tiền tấn.”
Tôi cứng họng.
Chồng thì ngồi lặng thinh, không dám hó hé.
Mẹ tôi không nói gì. Cứ điềm nhiên ăn bánh, uống trà, rồi rút từ trong túi một bọc đen lớn, đặt bịch xuống bàn cái “bộp”.
“Tôi mang ít đồ lên biếu vợ chồng nó, coi như có tí quà quê. Thôi thì không bằng chị ở thành phố, nhưng chắc dùng cũng tạm.”
Mẹ chồng tôi tò mò lén mở ra… thì choáng váng: 3 cọc tiền mệnh giá 500 nghìn, xếp phẳng phiu, buộc chun cẩn thận. Tổng: đúng 3 tỷ.
Mẹ tôi nhấp ngụm trà, thủng thẳng:
“Ruộng thì ít thật. Nhưng được cái chỗ sát đường quốc lộ, người ta thuê mở nhà xưởng, trả theo mét dài. Còn tôi, bán rau 1 năm không bằng cho thuê mặt bằng 1 tuần. Cũng hên xui lắm chị ạ.”
Cả phòng khách lặng như tờ.
Mẹ chồng ú ớ, mặt trắng bệch. Lúc này bà mới thốt ra được câu:
“Ơ… tiền này… chị mang nhiều thế… để làm gì ạ?”
Mẹ tôi cười nhẹ:
“Thì để gửi cháu ngoại mai mốt có thêm em bé. Quê mùa mà, tích cóp được tí nào hay tí đó.”