×
×

Chị dâu kể chuyện tốn tận 6 triệu/tháng trả công cho người giúp việc, ôm nghèo kể khổ suốt mấy tiếng ăn cơm, nghe xong bố chồng ngay lập tức đưa tôi 200 triệu rồi thủ thỉ

Bữa cơm hôm ấy, cả nhà quây quần, chị dâu vừa nhai vừa thở dài, than vãn:

– “Mỗi tháng em phải bỏ ra 6 triệu để thuê giúp việc đấy, chứ không thì chết ngập trong đống việc nhà mất. Ôi khổ lắm bố ạ, em nghèo kiết xác rồi…”

Chị kể suốt từ đầu bữa đến tận khi tráng miệng, nước mắt ngắn dài, tay thì bấm máy tính liệt kê tiền chợ, tiền học, tiền điện nước. Tôi ngồi đó, nuốt nghẹn từng miếng cơm, nghĩ đến cảnh bao năm nay mình còng lưng làm hết việc nhà, chẳng ai trả cho đồng nào, chẳng dám hé răng than vãn nửa câu.

Nào ngờ bố chồng vừa nghe xong đã rút từ tủ ra 200 triệu, đặt thẳng trước mặt tôi, giọng ngọt nhạt:

– “Con qua ở với anh chị nó đi, coi như làm osin giúp chị dâu, còn hơn thuê người ngoài. Đây, bố gửi trước coi như công sáu tháng.”

Tôi chết điếng, chưa kịp phản ứng thì cả nhà đã cười ồ, coi như quyết định xong. Tôi cắn răng im lặng, gật đầu, mang theo ít đồ sang nhà chị dâu.

Một tháng đầu trôi qua nặng nề. Sáng dậy lo bữa sáng, đi chợ, dọn dẹp, giặt giũ, chiều lại cơm nước, tối lau nhà, đêm muộn mới được thở. Chị dâu thì thong thả son phấn, đi spa, tối về chỉ kêu mệt rồi lăn ra giường. Tôi cay đắng nhưng nghĩ thôi, ít ra cũng có 200 triệu trong tay, coi như chịu nhục để đổi lấy chút vốn sau này.

Nhưng đến tuần thứ tư, tôi bắt đầu thấy điều lạ. Đêm nào cũng vậy, cứ đúng 10 giờ, cửa nhà khẽ mở, bóng dáng quen thuộc bước vào. Tôi nín thở nhìn qua khe cửa – đúng là bố chồng. Ông không đến thăm con trai, cũng chẳng để ý cháu, mà bước thẳng vào phòng chị dâu. Cánh cửa khép lại.

Tim tôi đập loạn. Mồ hôi lạnh túa ra. Bao nhiêu câu chuyện xấu hổ tôi từng nghe giờ hiện ra rành rành trước mắt. Tôi run rẩy lùi lại, suýt ngã.

Một đêm, tôi lấy hết can đảm áp tai vào cửa. Bên trong, giọng chị dâu nhỏ nhẹ, ngọt ngào đến gai người:
– “Anh yên tâm, chuyện này chỉ có em với anh biết thôi. Ai mà dám nghi ngờ đâu…”

Tôi như bị tát vào mặt. Cả người run lẩy bẩy. Thì ra, số tiền 200 triệu không phải để tôi đi làm “osin” cho chị, mà là để che mắt tôi – nhân chứng sống trong căn nhà này.

Và rồi… ngay đêm đó, tôi quyết định làm một việc khiến cả gia đình họ phải kinh hồn bạt vía…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News