Suốt hơn 30 năm làm dâu, chị dâu tôi chưa từng nói với mẹ tôi lấy một lời. Bữa cơm gia đình, chị ngồi im lặng như người ngoài cuộc. Mọi người trách chị khó gần, lạnh lùng, còn tôi thì từng nhiều lần thắc mắc: “Sao chị với mẹ tuyệt nhiên không hề nói chuyện?”
Thời gian trôi đi, mối quan hệ đó vẫn kỳ lạ đến mức… tưởng như họ là hai kẻ xa lạ sống chung một mái nhà.
Cho đến cuối đời, khi mẹ nằm trên giường bệnh, cả đại gia đình tụ họp đông đủ. Lúc đó, mẹ bất ngờ nắm chặt tay chị dâu, đôi mắt đục ngầu ánh lên thứ gì đó vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm. Cả nhà chết lặng khi lần đầu tiên nghe mẹ cất lời với chị sau hơn ba thập kỷ im lặng:
“Ba mươi năm rồi… cuối cùng mẹ cũng phải nói ra bí mật này.”
Không gian đặc quánh, ai nấy nín thở. Chị dâu tái mặt, run rẩy, đôi mắt đỏ hoe như đã chờ giây phút này từ lâu.
Mẹ thều thào tiếp:
“Thực ra… chúng ta vốn không phải là mẹ chồng – nàng dâu. Mà là…”
Bà nghẹn lại, nhìn khắp lượt con cháu rồi buông câu nói khiến cả nhà rụng rời:
“Hai người chúng tôi… chính là ruột thịt, là mẹ con thất lạc từ mấy chục năm trước!”