Chồng tôi nghèo, quanh năm làm cuốc làm thuê cũng chẳng đủ để lo miếng cơm manh áo, nói gì đến chuyện xây nhà, mua sắm. Tôi nhìn bạn bè cùng trang lứa, ai cũng có nhà cửa khang trang, chồng con no đủ, còn mình thì mãi chỉ quẩn quanh với căn nhà dột nát.
Tôi bắt đầu chán nản. Một ngày, tôi buông lời lạnh lùng với anh:
– “Anh không lo nổi cho mẹ con tôi thì tôi phải tìm người khác. Con tôi cần một tương lai.”
Anh chỉ im lặng, ánh mắt buồn đến quặn lòng, nhưng vẫn khẽ nói:
– “Anh xin lỗi…”
Vậy là tôi rời bỏ anh, chọn một người đàn ông khác khá giả hơn, coi như một cơ hội đổi đời.
Ngày cưới lần hai, họ hàng, bạn bè chúc phúc đông nghịt. Tôi khoác váy cưới lộng lẫy, cười nói rạng rỡ. Bất ngờ, giữa đám đông, mẹ chồng cũ lặng lẽ xuất hiện. Bà mặc bộ áo nâu giản dị, tay cầm một phong bì dày cộp, đưa cho tôi.
Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, thì thầm chỉ đúng một câu:
– “Nếu con còn chút lương tâm thì mở ra mà xem, rồi hãy quyết định bước thêm bước nữa.”
Tôi run rẩy mở phong bì. Bên trong là 500 triệu đồng tiền mặt, kèm theo một mẩu giấy nhỏ:
“Tiền này thằng T. (chồng cũ tôi) giấu bao năm đi làm thuê xa, để dành từng đồng một xây tổ ấm cho mẹ con con. Nó chưa kịp đưa thì con bỏ đi…”
Tôi chết lặng. Tay run lên, tim đập loạn. Câu chữ nhòe đi vì nước mắt. Cả khán phòng ồn ào mà tôi như rơi xuống vực thẳm.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi ném bỏ bó hoa cưới, cởi giày cao gót, xách váy chạy thục mạng ra khỏi lễ đường. Mặc tiếng xì xào phía sau, mặc ánh mắt bàng hoàng của quan khách, tôi chỉ thấy tim mình quặn thắt khi nghĩ đến người đàn ông từng cúi mặt im lặng chịu đựng tất cả vì tôi.
Ba ngày sau, tôi gom góp thêm 300 triệu từ tiền tiết kiệm của mình, đến nhà chồng cũ, đặt trước mặt anh:
– “Anh… cho em một cơ hội được làm lại, được cùng anh xây mái ấm này. Em sai rồi…”
Anh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhưng vẫn lặng im. Ngoài hiên, mẹ anh khẽ thở dài:
– “Người đàn ông thật sự giàu có, không phải kẻ có tiền trong tay… mà là kẻ có trái tim rộng lớn đủ để chờ đợi con cho đến tận bây giờ.”
Tôi òa khóc, quỳ xuống trước mặt anh, lòng dâng trào một nỗi ân hận tột cùng.