Có bồ nhí bên ngoài nhưng tháng nào anh chồng cũng bắt tôi đưa đúng 10 triệu “để lo sinh hoạt phí”, trong khi tiền điện nước, học phí con, tôi phải tự xoay.
Tôi biết hết. Tin nhắn, hóa đơn nhà nghỉ, cả clip quay lén anh ta đi đón cô bồ… Tôi đều lưu.
Nhưng tôi không làm ầm lên. Chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Dạo này lương em thấp quá. Hay anh chủ động chi một phần đi?”
Anh ta cười khẩy, ngồi vắt chân:
“Không. Việc đàn bà trong nhà là lo quán xuyến. Không làm được thì nghỉ.”
Tôi vẫn gật đầu.
Nhưng cũng chính lúc đó, tôi bí mật mở một tài khoản riêng, gom hết tiền lương, tiền thưởng, kể cả vay mượn bạn bè. Tôi thuê luật sư, chia nhỏ tài sản, đưa con về ở tạm nhà mẹ đẻ, và… âm thầm chuyển nhượng căn hộ chung cư anh ta đang đứng tên nhưng do tôi bỏ tiền mua — sang cho chính… cô bồ.
Rồi một hôm, anh ta hí hửng dẫn nhân tình về căn hộ “của mình” — định đưa đi xem phòng, chọn rèm, trang trí tổ ấm.
Nhưng vừa tra chìa vào ổ, thì bảo vệ chặn lại, nói căn hộ đã sang tên người khác — theo đúng hợp đồng chuyển nhượng có chữ ký vợ hợp pháp.
Anh ta ngã ngửa, còn chưa hiểu chuyện gì, thì nhận ngay tin nhắn từ tôi:
“Em nghĩ chị ấy cần chỗ ở ổn định hơn, sau này anh đỡ phải thuê khách sạn. Còn tiền sinh hoạt phí tháng này… em xin phép trừ vào tiền anh ‘ăn ở’ với người ta.”
Anh ta lao đến nhà mẹ tôi gào lên đòi lại tài sản, dọa kiện.
Tôi chỉ đưa ra tờ đơn ly hôn có dấu đỏ và trích xuất sao kê chứng minh căn hộ được mua bằng tiền tôi.
“Anh có thể kiện. Nhưng nhớ — anh chưa từng đóng một xu tiền nhà. Mà người đàn ông sống bám vợ thì tốt nhất nên im lặng.”