Từ ngày tôi về làm dâu, ông bà nội chẳng bao giờ đoái hoài gì đến cháu ruột. Sinh nhật con tôi, giỗ tết cũng chưa từng cho lấy một gói quà, một lời hỏi han. Vậy mà đến lúc họp gia đình chia tài sản, bố mẹ chồng tôi thản nhiên tuyên bố:
“Chúng tôi quyết định để lại 2 tỷ đồng cho thằng bé hàng xóm kia. Nó mới thật sự là đứa chúng tôi thương.”
Nghe xong, tôi sôi máu. Cả đời con tôi không được một đồng, nay lại dâng cả gia tài cho đứa trẻ ngoài. Tôi uất ức, cắn răng chạy thẳng sang nhà hàng xóm, quyết hỏi cho ra nhẽ.
Cửa vừa mở, tôi thấy một người đàn ông trẻ bế thằng bé. Ánh mắt nó giống hệt… máu mủ nhà chồng tôi. Tôi chết lặng, ngã quỵ xuống bậc cửa khi nhận ra người đàn ông ấy chính là… chồng tôi.
Anh ta lắp bắp không thốt nên lời. Hàng xóm lạnh lùng buông một câu:
“Chị tưởng chỉ mình chị mới có chồng sao? Con trai chị gọi anh ta là ba từ lâu rồi.”
Tôi run bắn, tim đập loạn. Thì ra suốt bao năm nay, lý do ông bà nội thờ ơ với cháu ruột của tôi… là vì họ đã biết rõ, họ chỉ công nhận đứa trẻ hàng xóm kia mới là máu mủ thực sự của nhà họ.