Ông nội trước khi mất để lại di chúc có 3 mảnh đất cuối xóm. Con trai tôi cứ nằng nặc bảo:
– “Mẹ phải dặn ông, tuyệt đối không cho cô chú nào hết, đất đó phải để lại cho nhà mình.”
Tôi vốn chẳng muốn tham lam, nhưng nghe con nói mãi, hôm cả nhà tụ họp, tôi đánh bạo mở lời nhắc đến chuyện chia đất.
Chưa kịp nói hết câu, các cô trong nhà đã giật ngược lên, ném vào tôi đủ loại ánh mắt nghi ngờ, mắng tôi tham lam, ích kỷ, muốn ôm trọn phần hơn.
Tôi tức mình, bèn gọi tất cả đến cuối xóm, chỉ thẳng vào mảnh đất có 3 ngôi mộ, giọng rắn rỏi:
– “Các người cứ tranh nhau đi, nhưng có dám nhận hết mảnh này không?”
Cả nhà xôn xao, một cô gằn giọng:
– “Đất nào chẳng quý, đến mộ thì chuyển đi, có gì mà ghê gớm?”
Nhưng khi lại gần, cả đám bỗng tái mặt, run lẩy bẩy. Bởi trên bia mộ, tên khắc rõ ràng chính là tên của 3 người trong họ… còn đang sống sờ sờ.
Không khí lặng đi, ai nấy nhìn nhau, mặt mũi cắt không còn giọt máu. Tôi bình thản nói:
– “Đây chính là lý do ông nội không muốn đất này chia cho bất kỳ ai. Vì chính tay ông đã cho người dựng 3 ngôi mộ giả, ghi tên những kẻ từng phản bội ông khi còn sống.”
Một cô trong nhà quỵ hẳn xuống, ú ớ không thốt nên lời, bởi tên trên bia chính là của… chồng cô ta.