Hai vợ chồng vốn bận rộn làm ăn ở thành phố, con nhỏ thì biếng ăn, suốt ngày quấy khóc, uống sữa cũng nôn. Cả nhà mệt mỏi đến mức kiệt sức. Nghe bà nội dưới quê gọi lên:
– “Để tao chăm cho, ở với tao khác ngay.”
Ban đầu còn lưỡng lự, nhưng nghĩ thôi thì gửi bà vài tháng cho bé quen nếp, hai vợ chồng đồng ý.
Thật bất ngờ, chỉ vài ngày sau, bà gọi điện báo tin cháu ăn uống ngon lành, tối ngủ một mạch, sáng ra cười toe toét. Hai vợ chồng mừng rỡ, lòng nhẹ nhõm, còn khoe với bạn bè:
– “Đúng là có kinh nghiệm của người già, chúng mình thua xa!”
Ấy vậy mà niềm vui chưa kịp lâu thì một buổi chiều, điện thoại từ quê gọi lên dồn dập:
– “Cháu ngất rồi, đưa đi viện gấp!”
Hai vợ chồng hốt hoảng phóng xe về, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Vào đến nơi, thấy con nằm trên giường, mặt tái nhợt, thở thoi thóp. Hỏi ra thì bà chỉ ú ớ:
– “Tao chỉ cho nó uống thuốc thôi mà, để nó ngoan ngoãn…”
Cả hai bủn rủn chân tay, lao vào mở cái tủ gỗ cũ kỹ ở góc nhà nơi bà cất “thuốc bổ”. Vừa bật nắp lọ, mùi hăng hắc nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Hàng chục vỉ thuốc an thần, thuốc ngủ, thậm chí cả những viên thuốc dành cho… người lớn tuổi được vứt lẫn lộn trong đó.
Hai vợ chồng chết lặng, ngã quỵ ngay giữa nhà. Hóa ra suốt cả tháng qua, để cháu “ăn ngoan, ngủ ngoan”, bà đã nghiền thuốc an thần pha loãng cho bé uống.
Bên ngoài, bác sĩ từ viện huyện vội vã chạy vào, mặt nghiêm trọng:
– “Cháu may mà phát hiện kịp, nếu chậm thêm vài tiếng thì hậu quả khó lường…”
Cả căn nhà lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng khóc xé lòng của hai vợ chồng trẻ.