×
×

Khi lấy chồng, ai cũng khen tôi tốt số vì được nhà chồng cho cả nhà riêng, bạn bè đến chơi thấy 2 vợ chồng ở nhà to đều ngưỡng mộ, cô nói nhỏ nhà của chồng đấy tớ không góp gì cho đến ngày tôi sinh con phải ngửa tay xin tiền chồng, không thể ngờ được…

Ngày cưới, ai cũng khen tôi tốt số: vừa xinh xắn, lại lấy được chồng có điều kiện. Nhà chồng rộng rãi, khang trang, bố mẹ chồng không những cho ra ở riêng mà còn tậu hẳn căn nhà to đứng tên con trai. Bạn bè đến chơi ai cũng trầm trồ:

“Sướng thật đấy, lấy chồng cái có ngay nhà riêng, chẳng phải bon chen thuê trọ.”

Tôi chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng cũng có chút tự hào.

Thế nhưng một lần, cô bạn thân ghé chơi, nhìn quanh rồi khẽ nhắc:

“Nhà của chồng đấy, cậu không góp gì đâu. Đừng tưởng sung sướng, sau này… chưa chắc.”

Tôi cười gượng, không để tâm. Nhưng đến khi sinh con, mọi thứ mới lộ rõ.

Hết tiền sữa, tiền tã, tôi phải ngửa tay xin chồng từng đồng. Anh ta lạnh lùng ném vài tờ tiền lên bàn, miệng buông đúng một câu khiến tôi chết lặng:

“Cô có góp được xu nào vào cái nhà này đâu, muốn chi tiêu thì phải xin.”

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Thân tôi ở trong căn nhà to, nhưng hóa ra lại chẳng có quyền gì cả. Mỗi ngày, tôi vừa chăm con, vừa dằn vặt, vừa xấu hổ khi nghĩ lại câu nói của bạn thân năm nào.

Rồi một hôm, trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình tìm thấy một xấp giấy tờ được giấu kỹ trong ngăn tủ. Tim tôi đập loạn xạ khi nhận ra đó là giấy sang tên căn nhà… nhưng không phải đứng tên chồng tôi, mà là tên một người phụ nữ khác.

Tôi sững sờ, lật từng tờ, tất cả đều rõ ràng: căn nhà tôi đang sống không hề thuộc về chồng, mà vốn dĩ đã được mua lại bằng tiền của người phụ nữ kia – và giấy tờ pháp lý vẫn giữ nguyên tên chị ta.

Tôi run rẩy đem hỏi thẳng, thì chồng trợn mắt quát lớn, rồi lắp bắp thú nhận:

“Căn nhà này là của… người yêu cũ. Cô ấy đi nước ngoài nên nhờ tôi đứng ra trông coi. Tôi… tôi chỉ nói dối cho oai thôi.”

Trời đất như sụp xuống. Hóa ra bấy lâu nay, tôi không những không có quyền gì, mà thậm chí còn đang sống nhờ trong nhà của một người đàn bà khác.

Cao trào chưa dừng ở đó. Đúng lúc tôi còn chưa hết bàng hoàng, thì điện thoại chồng reo. Tôi vô tình nghe thấy đầu dây bên kia giọng nữ quen thuộc:

“Anh trông nhà hộ em mấy năm rồi, giờ em về nước, chuẩn bị dọn vào ở. Anh thu xếp đi.”

Tôi chết lặng, còn chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News