Nhà tôi và nhà anh hàng xóm vốn “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”. Chỉ cách nhau bức tường nhưng 10 năm nay chưa từng có nổi một bữa cơm chung, thậm chí còn coi nhau như kẻ thù. Hễ nhà tôi khoan đục, bên kia lại sang chửi ầm ĩ. Hễ họp xóm, chồng tôi và anh ta ngồi cùng bàn là thế nào cũng cãi nhau nảy lửa.
Ấy thế mà khi chồng tôi nằm viện mấy tháng trời, cả nhà bên ấy không hé nổi một câu hỏi thăm. Tôi biết, chồng mình cũng chẳng mong chờ gì từ “hàng xóm kình địch” đó.
Cho đến một hôm, khi tôi đang đút cháo cho chồng trong viện, có người gọi điện báo tin: “Thằng Quân hàng xóm vỡ nợ rồi, cả nhà nó đang rối loạn.” Tôi còn nghĩ bụng chắc chồng tôi nghe tin này sẽ cười khoái chí, vì lâu nay ông ấy ghét Quân cay đắng.
Thế nhưng, không! Mặt chồng tôi tái mét, hai mắt trợn ngược, tay run cầm cập. Anh khuỵ xuống giường, nắm chặt tay tôi, miệng ú ớ:
– “Mất hết rồi… vợ ơi… mất hết rồi!”
Tôi hoảng hốt, tưởng bệnh anh tái phát, vội vàng chạy vội về nhà mở két sắt ra xem. Nhưng khi cánh cửa két bật ra… tôi chết lặng.
Bên trong trống trơn! Tất cả số tiền tiết kiệm, sổ đỏ, thậm chí cả mấy chỉ vàng cưới tôi cất kỹ đều biến mất. Chỉ còn duy nhất một mảnh giấy ghi vội dòng chữ nguệch ngoạc:
“Anh Quân mượn, sẽ trả.”
Tôi sững sờ, tay run lên bần bật. Thì ra bấy lâu nay, chồng tôi và người hàng xóm “ghét nhau như chó với mèo” lại đang âm thầm dính chặt với nhau trong một bí mật kinh hoàng.