Tôi năm nay 26 tuổi, là nhân viên massage trong một trung tâm chăm sóc người già. Bà Ninh – 70 tuổi – là khách VIP, goá chồng, sống một mình trong căn biệt thự 4 tầng giữa lòng Hà Nội, từng có thời gian sống ở nước ngoài, không có con cái.
Tôi chăm sóc bà thường xuyên, trò chuyện, đấm bóp, đưa đi bệnh viện khám. Bà cũng quý tôi, còn hay dúi thêm tiền “thưởng nóng”. Dần dần, tôi nảy ra ý định: lấy bà làm vợ. Không cần yêu, chỉ cần lấy xong chờ bà mất rồi… tài sản nghiễm nhiên về tay tôi.
Tôi bắt đầu tỏ ra ân cần hơn mức cần thiết. Mua thuốc bổ, giả vờ quan tâm, dắt bà đi chơi, gọi bà là “bé yêu”. Bà cười như trẻ con, và rồi đồng ý làm đám cưới sau vài tháng.
Lúc đó, ai cũng bảo tôi điên, nhưng tôi mừng húm. Tôi âm thầm bỏ việc, thuê luật sư tìm hiểu luật thừa kế, chuẩn bị sống nốt mấy năm “chịu đựng” để hưởng trọn gia tài.
Bà Ninh tổ chức đám cưới nhỏ tại nhà, chỉ mời vài người bạn già và một cô cháu gái từ nước ngoài về. Tôi chẳng quan tâm, chỉ chăm chăm đợi đến lúc bà yếu hơn, hoặc tốt nhất là… ra đi sớm.
Một năm sau, bà Ninh nhập viện vì tai biến nhẹ. Tôi cuống lên, tưởng đâu thời khắc của mình đến. Tôi gọi luật sư đến để kiểm tra tình trạng tài sản – khoản thừa kế trước khi quá muộn.
Nhưng khi luật sư mở két sắt theo giấy uỷ quyền… trong đó chỉ có vài xấp tiền lẻ, vài giấy tờ nhà mang tên người khác, và một tờ di chúc mới tinh:
“Toàn bộ tài sản của tôi sẽ được chuyển lại cho Quỹ nuôi dạy trẻ mồ côi và cháu gái tôi – Linh Nguyễn. Người chồng hiện tại, Nguyễn Văn T., không có quyền thừa kế bất kỳ phần nào.”
Tôi tái mặt. Linh – cô cháu gái mà tôi tưởng chỉ ghé chơi vài hôm – bước vào, mỉm cười:
“Cậu tưởng bà tôi không biết cậu định làm gì à? Nhưng cậu là liều thuốc tinh thần tốt cho bà lúc cuối đời đấy. Giờ thì cậu có thể ra khỏi nhà được rồi.”
Tôi bị đuổi khỏi nhà trong đúng bộ vest cưới năm ngoái. Bà Ninh tỉnh lại sau tai biến, chỉ nói một câu với tôi:
“Không phải ai già cũng lú đâu, cưng.”