Cả tháng trời, tôi nghỉ làm, túc trực bên giường mẹ chồng. Từ nấu cháo, sắc thuốc đến lau người, xoa bóp, tôi đều làm không thiếu một việc. Thấy bà dần hồng hào trở lại, tôi mừng lắm, nghĩ chỉ vài hôm nữa là bà có thể đi lại bình thường.
Hôm ấy, chị dâu cả – người mà suốt tháng qua không một lần ghé thăm – bất ngờ xuất hiện, tay cầm nồi canh táo đỏ thơm ngào ngạt. Chị ân cần múc ra bát, đút từng thìa cho mẹ chồng, vừa cười vừa nói:
– Em bận rộn nhưng vẫn phải tranh thủ nấu món này, bổ lắm, ăn vô là khỏe ngay.
Mẹ chồng ăn một bát, khen ngon không ngớt. Rồi bà khoe khắp họ hàng:
– Đúng là con dâu cả mới biết chăm mẹ, nấu canh táo đỏ ăn mấy hôm là khoẻ re.
Tôi nghe mà nghèn nghẹn trong lòng, nhưng vẫn im lặng.
Chỉ có điều… mới ăn được 3 hôm, sức khỏe của bà đột nhiên xuống dốc nhanh chóng. Bà hoa mắt, chóng mặt, nôn nao liên tục. Cả nhà đưa đi viện cấp cứu.
Khi bác sĩ hỏi về chế độ ăn uống gần đây, tôi kể lại chuyện canh táo đỏ. Ông cau mày:
– Táo đỏ bổ nhưng nếu người bệnh đang uống thuốc hạ huyết áp mà ăn nhiều thì rất nguy hiểm, có thể làm tụt huyết áp đột ngột.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía chị dâu. Bà chỉ cười lảng, nói:
– Em đâu biết…
Nhưng tôi biết. Bởi tối hôm qua, khi rửa nồi canh, tôi phát hiện trong đáy nồi lẫn những hạt nhỏ li ti màu trắng – thứ không bao giờ có trong canh táo đỏ bình thường.
Cả nhà sững sờ. Mẹ chồng tái mặt, nắm chặt tay tôi. Từ hôm ấy, bà không còn khoe chị dâu trước mặt tôi nữa… và cũng không bao giờ ăn bất kỳ món gì chị ấy mang tới.