Tôi là con gái út trong gia đình, không có chồng con, quanh năm ở lại quê chăm sóc bố suốt gần 10 năm cuối đời ông nằm liệt giường.
Anh trai tôi làm ăn xa, 1-2 năm mới về một lần, về thì quà cáp rình rang, còn lại toàn là… lời hứa.
Bố mất, tôi không đòi hỏi gì nhiều, chỉ nghĩ mình ở cạnh ông, chắc cũng được chia một phần đất gọi là an ủi.
Nhưng rồi, di chúc được mở ra, tất cả đất đai, nhà cửa, sổ tiết kiệm… đều để lại cho anh trai.
Phần của tôi, đúng một món duy nhất:
“Tặng con gái chiếc áo bông cũ mà ngày xưa mẹ con để lại, ba giữ tới tận bây giờ.”
Tôi chết lặng.
Chiếc áo ấy đã bạc màu, rách vai, gấu sờn, mùi ẩm mốc cũ kỹ. Tôi ôm nó vào lòng mà vừa giận vừa tủi.
Rồi đứng dậy định ném vào bao rác… thì tay tôi chạm phải một vết lồi cộm bên trong lớp lót áo.
Tò mò, tôi rạch lớp vải, thì bên trong lộ ra một đường may vụng về, và một chiếc túi nhỏ được khâu kín.
Tôi mở ra — bên trong là một xấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mới tinh, kèm một lá thư tay của bố.
“Con gái à,
Con là đứa duy nhất không bỏ ba, không tiếc thanh xuân ở lại quê vì ba.
Ba biết miệng đời hay nói con gái thì không được tính, nhưng ba không cần miệng đời.
Mảnh đất này ba mới mua, đứng tên con.
Ba không dám đưa công khai vì sợ người ta ép con bán hay tranh giành.
Áo cũ, nhưng tấm lòng ba trong đó là thật.
Ba tin con sẽ hiểu, khi đủ bình tĩnh để nhìn lại.”
Tôi ôm chiếc áo rách vào lòng, nức nở như một đứa trẻ.
Giữa cuộc đời bạc bẽo, bố vẫn luôn tin tôi. Nhưng ông chọn cách yêu âm thầm, như chính cuộc sống của ông vậy.