Ngán ngẩm cảnh chăm vợ liệt, 1 năm ròng bí bách vì phải “nhịn” mỗi đêm, tôi để mặc vợ cả tuần để đi xả láng với em gái cùng công ty. Nào ngờ hôm về, vừa mở cửa ra thì…
Vợ tôi bị tai nạn cách đây hơn một năm. Từ một người phụ nữ năng động, giỏi việc, vợ tôi trở thành người nằm một chỗ. Từ ngày đó, tôi vừa đi làm, vừa chăm vợ, cơm nước, tắm rửa, giặt giũ, đến tối nằm cạnh nhau mà cả hai chỉ còn là… hai cái xác lặng im.
Tôi còn trẻ, sức khỏe, nhu cầu, ham muốn — tất cả dồn nén đến nghẹt thở. Nhưng nói ra thì sợ mang tiếng. Cho đến khi em Hương ở công ty bắt đầu tỏ ra quan tâm, mềm mỏng, rót lời thì thầm mỗi chiều muộn.
Tôi gục ngã lúc nào không hay. Rồi lấy cớ công tác, tôi bỏ mặc vợ ở nhà một mình cả tuần, không hỏi han.
Hôm trở về, trời mưa lâm râm. Tôi mở cửa bước vào nhà — mọi thứ im ắng đến lạ. Trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện… “làm sao nói dối cho khéo”.
Nhưng vừa bật đèn phòng khách, tôi chết đứng.
Vợ tôi đang ngồi trên xe lăn, đối diện tôi, và bên cạnh là… bố mẹ vợ, bố mẹ tôi, cùng người y tá chăm vợ thuê.
Trên bàn là chiếc USB, điện thoại và xấp ảnh chụp từ camera giấu kín — tất cả ghi lại đầy đủ những gì tôi đã làm trong 7 ngày qua.
Không ai nói gì. Mẹ tôi thở dài, bố vợ tôi lặng lẽ bỏ về. Còn vợ tôi, giọng khản đặc nhưng rõ ràng:
— Anh có thể rời đi. Từ giờ tôi không cần một người chồng… chỉ còn da thịt mà không còn tình người.
Tôi run tay, bước lùi, miệng lắp bắp:
— Em… em đứng được rồi à?
Cô ấy cười nhạt:
— Tôi tập đứng suốt 2 tháng qua. Chỉ không ngờ… người cần chống nạng lại là anh.