Ngày mẹ vợ nhập viện, cả nhà ai cũng bận rộn, chỉ có mình tôi xung phong ở lại túc trực. Ban đầu, ai cũng nghĩ tôi chỉ làm màu lấy điểm, nhưng rồi ngày qua ngày, đêm nào cũng thấy tôi gập người ngủ gục bên giường bệnh, bón từng thìa cháo, đổ từng ca nước, mọi người bắt đầu xuýt xoa “con rể này còn hiếu hơn cả con ruột”.
Có hôm bà mê man, nắm chặt tay tôi gọi “con” mà không gọi tên con gái, khiến vợ tôi cũng ngẩn người. Tôi chỉ cười trừ, coi như chuyện nhỏ.
Rồi một buổi chiều, bà bảo:
“Con cho mọi người về hết đi, hôm nay chỉ mình con ở lại.”
Tôi gạt đi:
“Đêm nào cũng vậy, mẹ cứ nghỉ đi.”
Bà gằn giọng, mắt rưng rưng:
“Không, mẹ có chuyện phải nói với con.”
Vài tuần sau, sức khỏe bà yếu hẳn. Biết khó qua khỏi, bà quyết gọi tất cả con cháu về, nói sẽ dặn dò chia lại nhà cửa, tiền bạc. Ai cũng nghĩ phần nhiều nhất sẽ rơi vào tay tôi – đứa con rể “trời cho” chăm bà từng ly từng tí. Không khí hồi hộp căng thẳng đến nghẹt thở.
Bà cầm tay từng đứa con, rồi đến tôi. Tôi hồi hộp chờ, cả họ nhìn chằm chằm. Ai cũng tin chắc bà sẽ để lại căn nhà mặt phố cho vợ chồng tôi. Nhưng không. Bà nhìn tôi thật lâu, rồi nói:
“Toàn bộ nhà cửa, tiền bạc, sổ tiết kiệm… mẹ để lại cho… thằng Thắng – con trai cả của bố mẹ. Còn riêng con…”
Cả căn phòng nín thở. Tôi thấy mắt vợ rưng rưng. Bà ngập ngừng, rồi dằn từng chữ:
“…con không cần đến phần của cải nào hết, bởi con chính là… máu mủ của mẹ.”
Cả họ chết lặng. Vợ tôi thét lên:
“Mẹ nói gì vậy?”
Bà nhắm mắt, nước mắt chảy dài:
“Trước khi lấy bố các con, mẹ từng lầm lỡ một lần… Con rể các con hôm nay chính là đứa bé năm đó, mẹ gửi người ta nuôi. Định giữ bí mật đến chết, nhưng ông trời lại cho mẹ gặp lại… và nó đã hiếu thảo với mẹ từng chút một. Các con đừng trách… hãy coi nó như anh em ruột thịt của mình.”
Không ai còn nói thêm lời nào. Tôi ngồi chết lặng, tim như có ai bóp nghẹt, vừa đau đớn vừa ngỡ ngàng…