×
×

Nghe lời dụ dỗ của chị gái ‘chỉ cần đ:ẻ được con trai cho nhà giàu thì mua mấy cái nhà cũng được”, tôi bỏ nghề quán hát vội làm vợ b:;é mang b:;ầu với ông giám đốc…

Tôi là gái tỉnh lẻ, làm phục vụ cho quán hát đêm.
Cuộc sống chật vật, chán nản, tiền không đủ nuôi mẹ già, em trai bệnh tật.

Một ngày, chị gái tôi – người từng lấy được chồng đại gia – thì thầm:

“Chỉ cần đẻ được con trai cho nhà giàu, mày muốn có bao nhiêu nhà cũng được. Đừng ngu mà chết dần ở cái quán rẻ tiền ấy!”

Ban đầu tôi chần chừ. Nhưng rồi, một đêm, ông giám đốc quen mặt trong quán ghé đến, nói một câu khiến tôi dao động:

“Nếu cô sinh cho tôi một đứa con trai, tôi lo cho cả gia đình cô sống sung túc cả đời.”


Tôi bỏ quán, dọn về căn hộ cao cấp mà ông ấy thuê. Không danh phận. Không đám cưới. Chỉ là “người phụ nữ được lựa chọn để sinh quý tử”.

Mẹ tôi phản đối. Nhưng chị gái thì vỗ vai:

“Đừng lo. Em chỉ cần giữ sức khỏe mà đẻ. Phần còn lại để chị lo.”

Tôi tin.
Mang thai. Siêu âm — là con trai.
Ông ta vui ra mặt. Gia đình chồng lui tới săn sóc. Đứa trẻ chưa ra đời mà tôi đã được hứa sẽ đứng tên căn biệt thự mặt phố.


Và rồi, ngày ấy cũng đến.

Tôi chuyển dạ. Sinh mổ.

Nhưng khoảnh khắc tiếng khóc đầu tiên vang lên, không thấy ai cười cả.
Không thấy ông giám đốc, không thấy mẹ chồng tương lai…
Chỉ có bác sĩ, y tá thì thào, ánh mắt nhìn tôi đầy ái ngại.

Một tiếng sau, bác sĩ gọi riêng tôi vào phòng.

“Chúng tôi đã làm xét nghiệm sàng lọc nhanh sau sinh…
Rất tiếc, cháu bé có dấu hiệu bất thường về nhiễm sắc thể, có thể là hội chứng Down hoặc Turner. Phải theo dõi thêm…”


Tôi chết lặng.

Ông giám đốc đến bệnh viện hôm sau, lạnh như băng:

“Tôi đã hứa lo cho cô nếu là một đứa trẻ khỏe mạnh. Giờ thì… xin lỗi.”

Gia đình ông ta cũng tuyên bố thẳng thừng:

“Chúng tôi không thể chấp nhận đứa trẻ dị tật. Cô muốn nuôi thì tự nuôi.”


Tôi ôm con, tay vẫn còn truyền nước, nước mắt tuôn như suối.

Chị gái thì biến mất không một lời.
Căn nhà thuê bị thu lại ngay ngày hôm sau.
Tôi bế con về lại xóm trọ cũ — chỉ còn mẹ là vẫn mở cửa đón tôi, dù không nói một lời.


2 năm sau.
Đứa bé tuy chậm hơn bạn đồng trang lứa, nhưng thông minh lạ thường, biết hát, biết ôm má mẹ khi tôi mệt.

Tôi đi làm lại, mở quán nước nhỏ dưới chân chung cư.
Một lần, ông giám đốc đi ngang, thấy con trai mình đang ngồi đánh vần trước cửa. Ông ta khựng lại.

Tôi không quay ra. Chỉ nói nhỏ:

“Giờ muốn nhận con à? Muộn rồi. Tôi không cần một căn nhà đổi lại bằng sự phũ phàng. Tôi chỉ cần con tôi được sống tử tế.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News