Khi vợ chồng tôi bàn tính mua nhà, số tiền vẫn còn thiếu gần một tỷ. Đang loay hoay thì mẹ vợ vui vẻ nói:
“Mẹ cho hai đứa 1 tỷ, coi như của hồi môn thêm cho con gái.”
Nghe mà tim tôi rộn ràng. Nhờ số tiền ấy, chúng tôi đặt cọc nhanh, rồi dồn thêm tiền vay ngân hàng, cuối cùng cũng nhận được căn nhà mới khang trang. Từ ngày chuyển về, tôi luôn thầm biết ơn mẹ vợ, đối xử hết sức tử tế.
Nửa năm sau, bố tôi bệnh yếu, tôi đưa ông về ở cùng để tiện chăm sóc, cũng muốn có bàn thờ cho ông bà nội bên cạnh. Tôi nghĩ đơn giản: nhà là của mình, phụng dưỡng bố mẹ là đạo hiếu.
Ấy vậy mà khi mẹ vợ lên chơi, vừa bước vào thấy bàn thờ bố tôi mới lập, mặt bà sầm xuống. Sau đó, bà lạnh lùng tuyên bố trước mặt cả vợ tôi:
“Căn nhà này đứng tên con gái tôi, tiền của tôi bỏ ra. Tôi không đồng ý để nhà này thờ bên nội. Nếu muốn thì dọn bố anh ra ngoài.”
Tôi chết điếng, vội phản bác:
“Mẹ, mẹ nói gì thế? Đây là nhà của vợ chồng con. Số tiền 1 tỷ mẹ cho hôm trước chẳng phải để hai vợ chồng cùng lo hay sao?”
Bà cười khẩy, móc trong túi ra một xấp giấy tờ photo: giấy chuyển khoản, sổ đỏ… tất cả đều mang tên vợ tôi.
“Anh nghĩ mẹ cho không à? Tôi đâu có nói cho anh, tôi cho con gái tôi. Nhà này là tài sản của nó. Còn anh, chẳng có quyền gì hết.”
Tôi bàng hoàng, quay sang nhìn vợ thì cô ấy cúi gằm mặt, không dám nói một lời. Lúc ấy tôi mới nhận ra, bấy lâu nay mình đã bị lừa – tưởng được “mẹ cho”, hóa ra bà đã tính sẵn đường để căn nhà chỉ thuộc về con gái mình, còn tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc.
Chưa kịp hết đau, bà nội của con tôi lên tiếng thêm một câu khiến tôi chết lặng:
“Từ đầu đến cuối, ngay cả khoản vay ngân hàng cũng đứng tên vợ anh. Nếu mai này ly hôn, anh tay trắng bước ra đường.”
Không khí trong căn nhà mới mua bỗng ngột ngạt như sụp đổ. Tôi ngồi lặng, tim quặn thắt, lần đầu tiên thấm thía: hóa ra từ lúc đặt bút ký, tôi đã bị gài vào cái bẫy khéo léo của cả mẹ vợ lẫn vợ mình.