Nhà có 3 cô con gái, ai cũng khen bố mẹ tôi có phúc, “trời cho 3 bông hoa” thì về già kiểu gì cũng sung túc, chẳng bao giờ lo cảnh không ai chăm sóc. Thế nhưng, khi trưởng thành, đứa nào cũng bươn chải lập nghiệp xa, ít khi có dịp về quê phụng dưỡng.
Một hôm, bố gọi điện gấp:
– “Các con thu xếp về hết đi, bố mẹ quyết định chia đất.”
3 chị em hốt hoảng, tưởng ông bà sợ sau này con cái tranh chấp nên muốn phân đều cho xong. Ai ngờ khi vừa đặt chân về, bố lôi cả chồng sổ đỏ ra đặt lên bàn.
Nhưng nhìn vào đó, chúng tôi chết lặng:
Tất cả số đất, sổ đỏ ông bà đều đứng tên… con rể út.
Không phải con gái ruột, cũng chẳng phải chia ba.
Bố nghiêm giọng:
– “3 đứa là con gái, sớm muộn gì cũng có nhà riêng, đất riêng nơi chồng. Chỉ có thằng út này, nó mới thực sự ở cùng chăm sóc chúng ta từng bữa cơm, từng bát thuốc. Chúng ta không cần ai ‘làm nghĩa vụ’, chỉ cần người thực sự ở bên.”
Không khí căng như dây đàn. 3 chị em nhìn nhau, nước mắt ứa ra. Bao nhiêu năm cứ nghĩ “con gái là con, con rể là khách”, vậy mà đến lúc này mới vỡ lẽ: người được tin tưởng nhất lại không phải máu mủ ruột rà.