Nhà trai khinh tôi là mẹ đơn thân, bảo “lấy được là phúc ba đời”, nên ngày cưới dắt nhau tới tay không, chẳng tráp sính lễ, chẳng phong bì, chẳng vàng bạc. Bà thông gia còn giở giọng:
— Cháu tôi mang họ nhà tôi là được rồi, lễ nghĩa mấy cái ấy bày vẽ làm gì, phí.
Cả nhà gái sững sờ, nhưng tôi đã chuẩn bị từ trước. Đúng 15 phút sau, bố mẹ tôi từ trong phòng bước ra, tay cầm theo hộp đỏ, mở nắp rút ra 5 cây vàng, đặt giữa bàn lễ cưới, lạnh lùng nói rõ từng chữ:
— Lễ này là của nhà gái tặng con gái mình. Nhà trai không cần lo. Bây giờ mời ai không tôn trọng con tôi bước ra khỏi nhà này.
Rồi ông tôi chỉ thẳng ra cổng. Cả họ nhà trai đứng hình, mấy bà cô dì mím môi định cãi thì bị chú rể giật tay áo, mặt xanh lét. Mẹ chú rể lắp bắp:
— Ơ… thế này là sao, nhà gái nói chuyện kiểu gì…
Bố tôi quay lại, cười:
— Nhà trai vào nhà người ta cưới vợ mà không mang nổi một đồng, còn định mang cái khinh vào ở rể à?
Không khí im phăng phắc. Chú rể muốn mở miệng xin lỗi thì mẹ tôi giơ tay:
— Muộn rồi. Lễ này là để tiễn, không phải để cưới.
Cả họ nhà trai dắt nhau ra cổng trong câm lặng. Còn tôi, hôm đó vẫn mặc áo cưới, nhưng không bước vào lễ đường — mà bước vào xe ô tô do chính bố mẹ tôi thuê, lái thẳng về nhà. Đứa con trai 4 tuổi chạy ra ôm chân tôi, nói đúng một câu khiến mọi người rơi nước mắt:
— Mẹ không cần ai cưới, con cưới mẹ cũng được.