Sau tai nạn thảm khốc cướp đi cả cha lẫn mẹ của 3 đứa cháu ruột, tôi – một người đàn ông làm thuê ở quê – không đành lòng để tụi nhỏ vào trại trẻ. Dù sống chật vật, mỗi bữa cơm chỉ có rau muối, tôi vẫn cố nuôi chúng bằng tất cả tình thương của một người bác.
Rồi một ngày, có một người phụ nữ quý phái, đi xe sang đến tận nhà tôi. Bà tự xưng là doanh nhân thành đạt, muốn nhận nuôi cả 3 đứa trẻ, nói sẽ lo học hành, tương lai và đưa chúng sang nước ngoài. Bà đưa cho tôi tấm ngân phiếu 3 tỷ:
“1 tỷ một đứa. Anh cứ coi như anh đang cho tụi nó một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Tôi nhìn ba đứa nhỏ đang chơi đất ở góc sân, mặt lấm lem nhưng ánh mắt trong veo.
Tôi trả lời dứt khoát:
“Không bán. Chúng nó là cháu tôi, không phải hàng hóa.”
Bà ấy không nói gì thêm, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý rồi lên xe rời đi.
Một tuần sau, đúng giờ cơm tối, tôi đang chan canh cho thằng út thì có 3 người đàn ông xăm trổ ập vào sân, không nói không rằng mà xông thẳng vào nhà. Tôi còn chưa kịp đứng dậy thì chúng lôi ra 2 cái bao tải, nhắm thẳng vào hai đứa cháu lớn rồi trùm đầu lôi đi trong tiếng hét thất thanh.
Tôi giằng co, bị đánh ngất tại chỗ.
Khi tỉnh lại, tôi chỉ còn thấy thằng út run lẩy bẩy ôm lấy chân tôi, còn hai đứa kia thì biến mất.
Cảnh sát vào cuộc, tôi nghi ngờ bà đại gia kia nhưng mọi thông tin về bà hoàn toàn giả mạo: tên giả, công ty không tồn tại, số điện thoại tắt máy. Mọi thứ như thể bà chưa từng tồn tại.
Sau 2 tuần tìm kiếm trong tuyệt vọng, tôi nhận được một đoạn video nặc danh gửi qua Zalo. Trong đó, 2 đứa cháu bị cạo đầu, mặc áo đồng phục lạ, xếp hàng đọc bài… bằng tiếng Trung Quốc.
Một giọng phụ nữ vang lên phía sau camera:
“Anh không cần tìm nữa. Tụi nhỏ đã được ‘định hướng’ lại. Và chúng sẽ không còn nhớ anh là ai đâu.”
Tôi rụng rời. Chuyện buôn người trá hình nhận nuôi? Hay tệ hơn, đường dây cấy ghép nội tạng trẻ em?