Mẹ tôi quyết định đi bước nữa vào đúng năm tôi vừa tròn 20 tuổi. Người đàn ông ấy – ông Tùng – trông phong độ, chững chạc, là chủ một garage ô tô lớn trong thành phố. Lần đầu gặp, ông nhìn tôi với ánh mắt có phần lạ lẫm, không biết do quá xúc động hay do điều gì khác. Mẹ bảo tôi gọi ông là “ba”, dù ban đầu tôi chỉ ậm ừ.
Nhưng ngạc nhiên là ông Tùng luôn quan tâm tôi rất mực. Mỗi lần tôi đi học, ông hay nhắn nhủ mẹ tôi gọi điện hỏi han tôi đã ăn chưa, ngủ đủ không, có cần tiền xăng xe hay tài liệu gì không. Lâu dần, tôi cũng quen với việc có một người đàn ông “bố dượng” mà chẳng tiếc gì với con riêng của vợ.
Rồi đến sinh nhật ông – đúng vào tháng 7. Mẹ tôi tổ chức một buổi tiệc ấm cúng, có vài đồng nghiệp thân thiết của ba dượng đến chung vui. Mọi thứ đều bình thường cho đến khi ông Tùng đột nhiên bảo:
“Nào, con chụp ảnh với ba một tấm nhé. Mẹ con chuẩn bị bánh sinh nhật đẹp thế cơ mà.”
Tôi bước tới, vẫn mỉm cười – ánh đèn flash chuẩn bị chớp lên thì…
…Bàn tay ông ấy đặt lên vai tôi. Nhưng không phải đơn thuần chỉ là đặt. Tay ông trượt xuống sát lưng, rồi ấn nhẹ một vật gì đó cứng cứng vào người tôi.
Tôi tưởng mình bị ảo giác, định giữ bình tĩnh. Nhưng khi vừa quay sang nhìn, ánh mắt ông Tùng nhìn tôi… không còn là ánh nhìn của một người cha.
Tôi gạt tay ông ra và hét lớn:
“Ông đang làm cái gì vậy hả?!”
Cả buổi tiệc lặng như tờ. Mẹ tôi đứng sững. Ông Tùng thì mặt trắng bệch, lập tức quay đi, lắp bắp: “Chắc… chắc con hiểu lầm… ba chỉ đùa thôi…”
Không ai lên tiếng. Mẹ kéo tôi vào trong, đóng cửa lại. Tôi run rẩy kể lại cảm giác mình vừa trải qua. Ngay đêm hôm đó, tôi không ngủ, chỉ nằm và lục tìm lại mấy tấm ảnh chụp chung trước đây.
Và rồi tôi phát hiện một điều kỳ lạ…
Trong tất cả các bức ảnh gia đình treo ở phòng khách nhà ông – có một tấm ảnh cũ từ 15 năm trước, chụp ông Tùng đang ôm một đứa bé gái… mà chính là tôi.
Tôi chưa từng gặp ông ấy thời đó. Mẹ tôi cũng khẳng định chưa hề quen ông Tùng vào thời điểm đó.
Tôi bắt đầu điều tra. Và sự thật khiến tôi rụng rời: Ông Tùng từng là người lái xe riêng cho bố ruột tôi – trước khi bố tôi mất trong một vụ tai nạn không rõ nguyên nhân. Ngay sau đó, ông biến mất khỏi quê, rồi 15 năm sau quay về – cưới mẹ tôi.
Lúc này, tôi bắt đầu nghi ngờ tất cả. Phải chăng ông cưới mẹ tôi không phải vì yêu, mà vì một bí mật nào đó liên quan đến cái chết của bố tôi?
Tôi nộp đơn tố giác hành vi quấy rối từ hôm sinh nhật. Công an vào cuộc.
Và rồi… camera tại buổi tiệc hôm đó, cùng lời khai của một người khách – đã xác nhận mọi nghi ngờ của tôi. Nhưng cú twist lớn hơn chính là khi ông Tùng bị bắt, ông khai ra một sự thật khiến mẹ tôi ngã quỵ:
“Tôi là người biết rõ bố nó bị hại ra sao. Và tôi quay lại, cưới vợ ông ấy… vì tôi nợ ông ấy cả mạng sống. Tôi định bù đắp cho con bé… nhưng tôi sai rồi…”