×
×

Ở chung trong nhà tận 4 thế hệ, ai có của nải cũng gi:;ấu rất kí:;n kẽ, nào ng:;ờ một hôm đang ăn con gái vô tư khoe bố mẹ có 3 cây vàng

Ở chung nhà 4 thế hệ, mỗi người một tính, một bụng. Nhưng có một điểm chung là: ai cũng thủ sẵn “của riêng”, mà giấu như giấu vàng. Không ai tin ai, kể cả ruột thịt.

Từ bố chồng, mẹ chồng, đến các anh chị em dâu rể — ai cũng có tủ riêng, két riêng, khóa riêng, thậm chí có người còn đem gửi “đồ” ở nhà ngoại cho chắc ăn.

Nhà đông người, ăn uống chung, sống chung, nhưng lòng ai cũng riêng.

Tôi làm dâu út, bình thường vẫn bị cho là “nghèo nhất nhà”. Tôi im, chẳng bao giờ khoe khoang, mặc người ta coi thường. Mỗi lần con cái tôi mặc đồ cũ, hay ăn miếng thịt to, y như rằng chị dâu cả lại bĩu môi:

– “Đã không có gì mà còn cố ăn to nói lớn, không biết thân biết phận!”

Tôi nuốt cục nghẹn xuống, tự nhủ: thôi thì người khôn là người biết im.


Cho đến một hôm, cả nhà đang ăn cơm thì con gái tôi – bé mới học lớp 2, miệng còn hôi sữa – vừa gặm cánh gà vừa vô tư khoe:

– “Mẹ con bảo trong két có 3 cây vàng, mai cho con đi mua lắc vàng để mặc váy Elsa nha!”

Cả mâm cơm như chết lặng. Đũa rơi lách cách. Chị dâu cả nhìn tôi từ trên xuống dưới như thấy ma.

Rồi cô ta bật dậy:

– “Có thật không đấy em? Cho chị lên xem với! Cái két nhà em để gì mà ghê thế?”

Tôi cười nhạt. Không nói không rằng, đứng dậy đi thẳng vào buồng, mở két ngay trước mặt cả nhà, móc ra đúng thứ ấy tôi vẫn giấu kỹ mấy năm nay.


Đó không phải vàng, không phải tiền mặt. Mà là… một chiếc sổ tiết kiệm đứng tên tôi, trị giá hơn 1,2 tỷ đồng.

Và thêm một xấp giấy tờ mua đất đứng tên con gái — chính là từ tiền tôi buôn bán online đêm ngày, tích cóp suốt 6 năm không dám tiêu.

Tôi lạnh lùng đặt tất cả lên bàn, nói rõ từng chữ:

– “Còn đây là của hồi môn mẹ ruột tôi cho, tôi không khoe không có nghĩa là không có. Đừng tưởng ai im lặng là không có gì. Giàu hay nghèo không nằm ở cái miệng, mà ở cái đầu.”


Chị dâu tái mặt, lắp bắp không nói nên lời. Bố mẹ chồng thì nhìn nhau ngơ ngác, còn chồng tôi chỉ biết cúi đầu cười trừ.

Chị dâu định quay gót bỏ đi, thì tôi gọi lại:

– “Chị ơi, dép của chị còn để dưới bàn. Chạy mà quên thế à?”


Từ hôm đó, không ai dám nói tôi nghèo nữa. Nhưng quan trọng hơn, cả nhà bắt đầu nhìn tôi bằng con mắt khác – không còn là “con dâu út khờ khạo”, mà là người phụ nữ biết lo xa và biết giấu đòn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News