Ở cùng nhà chồng 3 thế hệ, tôi chỉ mong có một góc nhỏ để lập bàn thờ cho bố mẹ đẻ. Vừa mới mở lời, bố chồng đã cay nghiệt phản đối, gằn giọng:
– “Nếu muốn thì đem ra sau nhà, trong này chỉ thờ tổ tiên nhà này thôi!”
Cả nhà im phăng phắc. Tôi ấm ức nhưng không dám cãi thêm.
Ông nội chồng ngồi trầm ngâm, chẳng nói một câu. Đến chiều, ông lẳng lặng ra vườn hái một buồng cau to, đặt ngay giữa nhà, ngay cạnh bàn thờ tổ tiên.
Hôm sau, vừa tỉnh dậy, tôi đã thấy cả họ tụ tập đông kín. Bố chồng mặt cắt không còn giọt máu, quỳ sụp trước bàn thờ, run run lắp bắp.
Hóa ra… trong buồng cau ấy, ông nội đã khéo léo buộc kèm bức thư tay cũ nát của cụ cố, ghi rõ:
“Nhà này phải thờ cả sui gia hai bên, nếu không thì phúc cạn, họa tới.”
Cả họ choáng váng. Bố chồng bẽ bàng, từ đó không dám cấm cản nửa lời, còn chính tay ông dựng bàn thờ cho bố mẹ tôi trong gian giữa.