Hôm đó tôi sang thăm ông bà hàng xóm tuổi gần 80. Vừa bước vào, một mùi hôi nồng nặc, kinh khủng đến rợn người xộc thẳng vào mũi, tôi phải bụm miệng chạy ra ngoài. Quay lại nhìn, thấy hai ông bà ngồi lọt thỏm giữa căn nhà ngập ngụa rác, chẳng con cháu nào đoái hoài.
Về nhà, tôi bủn rủn hết cả chân tay. Tôi nghĩ đến cảnh già nua của mình sau này, nếu con cái bỏ rơi, liệu tôi có khác gì họ? Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ, rồi quyết định: tặng luôn căn nhà đang ở cho vợ chồng con gái cả. Tôi tin rằng, có nhà cửa trao tay, con cái sẽ thương yêu và phụng dưỡng bố mẹ đến cuối đời.
Nhưng chỉ một năm sau, tôi đã thấm thía thế nào là “trao dao cho kẻ khác nắm chuôi”.
Từ ngày dọn sang ở cùng con gái, sáng nào trên bàn ăn cũng xuất hiện một bọc nilon đen kịt bốc mùi kinh khủng. Ban đầu tôi tưởng con dâu dọn rác bỏ quên, nhưng ngày nào cũng thế, đúng một chỗ, mùi càng ngày càng thối rữa. Một lần tò mò, tôi mở ra thì chết điếng: toàn cơm thừa, canh cặn, rau úa, xương vụn lẫn ruồi nhặng.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Chẳng lẽ con cái đang ngầm coi bố mẹ là đồ bỏ đi? Mỗi ngày để “bọc rác” ấy để nhắc rằng tôi đang phiền phức, thừa thãi trong nhà?
Không chịu nổi nữa, sáng hôm sau tôi gằn giọng trước mặt cả nhà:
– “Các người coi bố mẹ như rác rưởi thế này sao?!”
Con gái tái mặt, vội vàng quỳ xuống:
– “Mẹ, không phải chúng con! Bọc đen đó… là của bố!”
Tôi quay phắt lại nhìn chồng. Ông run run, cuối cùng bật khóc thú nhận:
– “Chính tôi… chính tôi đã để bọc rác đó mỗi ngày.”
Tôi chết lặng, gào lên:
– “Ông làm thế để làm nhục tôi à?!”
Ông nghẹn ngào:
– “Không… Tôi muốn bà nhớ lại… Bà đã đẩy cha mẹ ruột của bà ra sao!”
Tai tôi ù đi. Những ký ức ùa về: năm xưa, khi bố mẹ tôi già yếu, bốc mùi, tôi từng dửng dưng đẩy họ về quê, bỏ mặc sống lay lắt trong cảnh hôi hám. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ “họ già rồi, phiền phức, mình còn gia đình riêng phải lo”.
Hóa ra… cái mùi kinh khủng ở nhà hàng xóm năm nào không phải điềm báo cho tôi, mà là cái gương phản chiếu chính tội lỗi của mình.
Tôi ngồi phệt xuống sàn, tim như bị ai bóp nghẹt. Chồng tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng rắn như dao:
– “Bà đã từng coi cha mẹ mình là rác. Giờ đến lượt bà phải ngửi mùi ấy, để hiểu cảm giác bị ruồng bỏ là thế nào.”
Cả căn nhà im phăng phắc, chỉ còn mùi tử khí ám ảnh quẩn quanh.