Tôi là trai bản, học ít, nhà nghèo, vào thành phố tìm việc. May mắn gặp được một bà chủ già – người ngoài nhìn vào tưởng phúc hậu, tử tế – cho tôi ăn ở, trả lương cao chỉ để dọn dẹp và “chăm sóc” bà theo nghĩa… mà đàn ông hiểu với nhau.
Lúc đầu tôi thấy gớm, nhưng rồi cũng nhắm mắt chịu trận. Nghĩ đơn giản: “Bán sức, đổi tiền. Mẹ ở quê cần thuốc. Mình có gì để mất đâu.”
Ngày qua ngày, bà càng nghiện tôi. Bà ghen, kiểm soát, cấm tôi nói chuyện với bất cứ cô gái nào trong khu. Tôi từng bước thấy mình như con thú bị nhốt trong lồng sơn son.
Cho đến hôm đó.
Tôi đang “làm nhiệm vụ” như mọi khi thì không may đụng phải túi xách của bà treo đầu giường. Một bịch b.a con s.ó.i rơi xuống. Tôi cúi xuống nhặt thì… phát hiện bên dưới sàn lòi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ bị giấu kín dưới tấm thảm.
Tôi tò mò mở ra.
Bên trong là một loạt ảnh cũ – và rồi tôi sững sờ.
Tấm nào cũng là ảnh tôi, từ thời còn học lớp 7 – ảnh tôi đi tắm suối, ảnh tôi ngồi ăn cỗ ở bản, ảnh tôi đứng với mẹ trong lễ hội…
Tôi chưa từng biết bà từ trước. Sao bà lại có ảnh tôi suốt cả thời thơ ấu?
Tôi quay sang bà:
“Tại sao bà có những tấm ảnh này?”
Bà mặt trắng bệch, tay run lên. Bà không trả lời. Tôi gào lên:
“Bà theo dõi tôi bao nhiêu năm rồi?”
Rồi tôi lục tiếp. Tấm ảnh cuối cùng khiến tôi suýt nôn ra tại chỗ.
Đó là ảnh bà ôm cổ bố tôi. Hai người mặc áo cưới. Phía sau là cổng bản nhà tôi.
Bà bật khóc, thừa nhận:
“Ngày xưa, bố con đã yêu ta. Nhưng rồi ông ấy bỏ ta về bản cưới mẹ con. Ta phát điên… Ta tưởng đã quên, cho đến khi ta thấy con lớn lên, giống ông ấy đến đau lòng… Ta chỉ muốn có con bên cạnh, dù chỉ một thời gian…”
Tôi đứng lặng. Người tôi run lên vì kinh tởm, vì giận, vì nhục.
Tôi đã ngủ với người từng là người yêu cũ của bố mình.
Và bà – người đàn bà 65 tuổi kia – đã sắp đặt cuộc đời tôi như con rối, từ trước cả khi tôi biết bà là ai.
Kết truyện:
Tôi bỏ đi ngay đêm đó, cắt liên lạc. Nhưng vài tháng sau, bà gửi một phong bì dày về cho mẹ tôi. Trong đó là sổ tiết kiệm… và một lá thư:
“Coi như mẹ xin lỗi. Không phải vì những gì đã làm… mà vì đã yêu con sai cách.”