Tôi cưới vợ khi cô ấy vừa mất cha. Mẹ vợ già yếu, không nơi nương tựa, vợ chồng tôi đón bà về sống cùng. Suốt 10 năm, tôi là người lo thuốc thang, viện phí, bữa cơm giấc ngủ, cả sinh nhật bà cũng do tôi một tay sắp xếp.
Tháng nào tôi cũng trích đúng 8 triệu đưa mẹ, có lúc bà đưa lại cho vợ tôi vài trăm lẻ bảo “để con mua sữa”, nhưng phần lớn bà giữ riêng. Tôi không đòi hỏi. Tôi chỉ nghĩ, công sức mình bỏ ra, sau này bà cũng sẽ có chút gì đó gọi là nhớ tới.
Nhưng rồi bà mất. Tài sản không nhiều, chỉ là căn nhà 2 tầng, mảnh đất 45m² và chút vàng kỷ niệm. Tôi tin chắc bà sẽ chia cho vợ chồng tôi một phần. Nhưng khi đọc di chúc, tôi như bị tát thẳng mặt:
Bà để toàn bộ tài sản cho anh trai vợ tôi — một kẻ đi làm ăn xa, 3 năm về đúng 1 lần, có khi Tết còn chẳng về.
Còn với tôi, chỉ một chiếc hộp kim chỉ cũ kỹ, bạc màu, bung cả bản lề.
Tôi cười nhạt. Không giận nữa. Chỉ thấy đắng. Tôi xách chiếc hộp quẳng vào góc tủ, bụi phủ cả tháng không ngó tới.
Một hôm dọn nhà, tôi tính vứt nó đi cho sạch chỗ. Nhưng vì tò mò, tôi mở nắp hộp ra — và sững người.
Bên dưới lớp kim chỉ cũ kỹ là một tấm vải lót hai lớp, được may khéo léo như để giấu điều gì đó. Tôi cạy nhẹ… và một chùm chìa khóa rơi ra, kèm theo một bức thư nhỏ gấp 4, giấy đã ố vàng:
“Con rể,
Mẹ không nói được nhiều, sợ các con tranh giành. Căn nhà mẹ đứng tên cho anh trai vợ con là để hợp thức hóa, tránh rắc rối từ họ hàng bên ngoại. Nhưng người mẹ thật sự muốn tặng… là con.”
“Chìa khóa trong hộp là của két sắt chôn dưới nền giường mẹ. Trong đó có sổ đỏ nhà đất, và cuốn sổ tiết kiệm hơn 1,3 tỷ — đứng tên con từ 3 năm trước. Mẹ đã dành dụm từ số tiền 8 triệu hàng tháng con đưa.”
Tôi rùng mình. Không phải vì tài sản — mà vì bà cụ yếu ớt ấy đã nghĩ xa và kín kẽ đến thế. Bà biết tôi sẽ thất vọng, nên giấu cách riêng của mình. Và tôi… suýt chút nữa đã vứt đi cả tấm lòng cuối cùng của mẹ vợ.
Hôm sau, tôi thắp hương cho mẹ, quỳ thật lâu, chẳng nói gì… chỉ là lần đầu tiên tôi bật khóc trước di ảnh người phụ nữ mà tôi từng nghĩ là vô ơn.