Tháng nào tôi cũng gửi cho mẹ chồng 5 triệu để bà đi chợ, nấu nướng cho cháu ăn uống đầy đủ. Nghĩ bụng con ở với bà nội thì yên tâm, tôi còn tập trung làm việc.
Ấy vậy mà một hôm, tôi quyết định về quê bất ngờ, không báo trước. Vừa mở cửa ra, nhìn thấy mâm cơm bà bày cho cháu, tôi chết lặng: một nửa toàn rau luộc nhạt thếch, còn thịt chỉ lèo tèo vài miếng bằng đầu ngón tay.
Tức nghẹn ngào, tôi sôi máu hất tung mâm cơm xuống đất, gào lên:
– “Bà đúng là keo kiệt nhất cái làng này! Tôi đưa 5 triệu chứ có phải 500 nghìn đâu? Thôi, để tôi đón cháu lên thành phố, không thể để bà hành hạ cháu thêm ngày nào nữa!”
Nói rồi tôi xách vali, dắt con đi trong tiếng thở dài lặng câm của bà.
Nhưng nào ngờ, vừa ngồi chưa ấm chỗ ở thành phố thì điện thoại reo. Hàng xóm gọi lên, giọng run rẩy:
– “Con ơi, về ngay đi… bà ngã quỵ ngoài sân rồi… bác sĩ vừa mới phát hiện ra…”
Tôi giật thót tim, vội vàng phóng xe về. Đến nơi, nhìn thấy mẹ chồng nằm thoi thóp trên giường bệnh, gương mặt nhăn nheo, môi run rẩy.
Bác sĩ thở dài đưa tôi tập hồ sơ:
– “Bà bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không còn ăn uống được đồ bổ béo. Suốt mấy tháng qua, số tiền chị gửi, bà âm thầm đem bán trâu, bán gà, gom thêm, rồi gửi thẳng cho chị để dành nuôi cháu học hành. Còn bà… chỉ dám ăn rau qua ngày cho dễ tiêu.”
Tai tôi ù đi. Những lời mắng chửi, cảnh hất tung mâm cơm lúc sáng như nhát dao đâm ngược vào tim. Tôi quỳ sụp xuống bên giường, nắm lấy tay bà, khóc không thành tiếng:
– “Mẹ ơi… con sai rồi… con sai quá rồi…”
Bà nở một nụ cười yếu ớt, bàn tay run run vuốt tóc cháu:
– “Miễn cháu ăn no, học giỏi… thì mẹ có đói cũng cam lòng.”
Cả căn phòng bệnh chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn đứt từng khúc ruột của tôi.