Thấy em gái lấy chồng miền Tây được tặng nhiều vàng cưới, vàng đeo rủng rỉnh từ cổ xuống tận tay, ai nhìn cũng trầm trồ. Tôi thì ngặt nghèo nợ nần, ngỏ ý vay một ít để xoay sở, hứa sẽ trả lại đầy đủ. Nhưng em gái lại nghiêm giọng:
– “Chị có vay thì sau phải trả bằng vàng y chang, chứ tiền em không lấy đâu!”
Tôi nghẹn ngào, thấy em so đo, tính toán quá. Đêm ấy tôi nghe loáng thoáng em rủ rỉ to nhỏ với chồng, giọng điệu khó chịu. Tôi nằm mà ấm ức, không chợp mắt nổi.
Nào ngờ sáng hôm sau, vừa mở cửa phòng khách, tôi chết lặng: ngồi đó là ông sui bên nhà chồng của em rể, tay đặt ngay chiếc hộp gỗ đỏ chót, bên trong lấp lánh thứ khiến cả nhà tôi sững sờ…
Ông cười nửa miệng, giọng trầm lại:
– “Số vàng hôm cưới… vốn không phải của con gái tôi đâu. Giờ tôi đến lấy lại, và nhân tiện nói cho chị một bí mật, để khỏi ảo tưởng về vợ chồng nó nữa…”