Cách đây 2 năm, mảnh đất sau nhà mẹ tôi chỉ đáng giá khoảng 1,8 tỷ. Anh em tôi thống nhất: sau này mẹ chia đều là được, không ai so đo. Nhưng rồi đời thay đổi quá nhanh — mảnh đất ấy giờ có đường mở rộng, giá nhảy vọt lên 8 tỷ. Anh trai tôi thì vẫn vậy, còn chồng tôi thì quay ngoắt 180 độ.
Anh ta bắt đầu giận dỗi, nói đàn ông như anh tôi thì tự lo được, đất nên để cho con gái để “bù đắp” sau này khổ hơn. Nghe thì có lý, nhưng tôi biết rõ anh ta đang tính chuyện cầm cố đất mẹ vợ để đầu tư.
Tôi khuyên mãi không được, cuối cùng mẹ tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, nói sẽ cân nhắc lại. Hôm sau, bà bảo mệt trong người, xin đến nhà tôi ở vài hôm cho có người chăm. Tôi lo lắng nên sắp xếp cho mẹ ngủ phòng riêng, còn chồng tôi thì cười xòa, bảo:
“Mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi, con rể hiếu thảo lắm mà!”
Nhưng tôi không ngờ rằng, 3 ngày mẹ tôi ở chung là 3 ngày bà âm thầm quan sát mọi thứ — từ bữa ăn, cách chồng tôi cư xử với vợ, đến cả ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào sổ đỏ tôi để trong tủ sách.
Tối ngày thứ 3, tôi đang ngủ thì chợt tỉnh dậy vì tiếng động lạ từ phòng mẹ. Tôi rón rén bước ra, thì đứng chết trân bên ngoài phòng khi nghe chồng tôi thì thầm:
“Mẹ à… mẹ tin con đi, đất để con đứng tên thì sau này con lo cho mẹ tốt hơn. Con gái mẹ đâu phải lúc nào cũng ở bên mẹ…”
Không một tiếng đáp. Rồi một lúc sau, mẹ tôi nhẹ nhàng nói — nhưng giọng lạnh hơn bao giờ hết:
“Tôi giả bệnh, đến đây chỉ để biết rõ: anh cưới con tôi vì yêu… hay vì đất. Giờ thì tôi rõ rồi.”
Tôi run rẩy nép sau cánh cửa, trong lòng hỗn độn. Mẹ lặng lẽ ra khỏi nhà ngay sáng hôm sau, không nói gì với tôi, chỉ để lại mẩu giấy:
“Đất tôi chia hết cho thằng Hải (anh trai tôi).
Còn con… nếu còn chọn sống với người thế này, thì đừng gọi tôi là mẹ nữa.”
Tôi ngồi gục xuống ghế, còn chồng tôi ném vỡ cả ly thủy tinh, mặt tái đi. Anh ta chưa từng nghĩ mẹ tôi — một người nông dân ít học — lại đủ khôn để giăng một cái bẫy đơn giản mà bóc trần tất cả tham vọng của anh ta chỉ sau 3 ngày sống chung.