Tôi lấy chồng từ năm 23 tuổi, nghĩ sẽ có một mái ấm đàng hoàng, ai ngờ 2 năm sau thì một mình ẵm hai đứa nhỏ, chồng bỏ đi biệt tích không một lời nhắn.
Thời gian đó tôi kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.
Không làm được gì ngoài nhận giữ trẻ tại nhà kiếm vài đồng.
Bố mẹ tôi ở quê, cũng nghèo, chỉ có chị gái là luôn bên cạnh.
Chị hơn tôi 6 tuổi, có chồng, có nhà riêng, không dư dả gì nhưng tháng nào cũng âm thầm chuyển khoản cho tôi 2 triệu, không kèm lời lẽ, chỉ để “mua sữa cho cháu”.
Nhiều lần tôi từ chối, chị bảo:
“Cứ lo cho con đi, chị còn thở là chị còn gánh được.”
Thế rồi một hôm anh rể đến nhà tôi, bất ngờ.
Không chào hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ đặt một chiếc áo của chị tôi lên bàn — chiếc áo chị từng mặc thường xuyên, hơi sờn, có mùi nước xả vải tôi quen thuộc.
Anh nói:
“Đừng gọi cho chị em nữa. Cô ấy đã… không còn rồi.”
Tôi sững sờ, tưởng chị bị tai nạn.
Nhưng không phải.
Anh rể đưa cho tôi một cuốn sổ khám bệnh.
Chị tôi phát hiện ung thư từ hơn một năm trước, đã di căn.
Cái ngày tôi gọi cho chị xin tiền mua sữa cho con, chị đang truyền hóa chất ở viện.
Nhưng vẫn chuyển khoản cho tôi đúng giờ.
Chị giấu cả nhà.
Không muốn ai lo, không muốn tôi thấy chị yếu đuối.
Tôi gục xuống bàn khóc đến cạn nước mắt.
Anh rể đặt tay lên vai tôi, nghẹn ngào:
“Tiền điều trị chị ấy vẫn giấu để gửi cho em. Bảo ‘em đang khổ hơn, để nó có chút sữa mà nuôi con’.”
Từ ngày ấy, tôi cất kỹ chiếc áo ấy trong tủ.
Mỗi lúc mệt, tôi lại mở ra nhìn và thề với lòng — tôi sẽ sống tử tế và mạnh mẽ, như cách chị từng âm thầm chống chọi, vừa làm mẹ, vừa làm người gánh lưng cho em gái lúc khó khăn nhất.